Sau khi trở lại hang động, hai người họ cũng không có nói thêm gì mà chỉ đi nghỉ ngơi…
Cũng khoảng một giờ chiều, Hạo Thiên thức dậy, hắn không ngờ là mình lại ngủ một giấc lâu đến như vậy, tối qua hắn nhớ khoảng mười giờ đêm là hắn đã ngủ, ấy thế mà hôm nay lại thức trễ đến vậy.
Nghỉ ngơi lâu như vậy, tinh thần của Hạo Thiên dường như đã tốt hơn rất nhiều, còn về phần thể chất thì cũng đã tạm ổn, chỉ là thấy hơi đau nhức chứ chưa hoàn toàn bình phục.
Nghĩ đến đoạn thời gian ở đầm lầy, Hạo Thiên không có thời gian nghỉ ngơi thật tốt, tinh thần thi luôn căng thẳng, thể lực thì bị thiên phú kỹ năng bào mòn đi rất nhiều.
“Xin chào! Buổi sáng tốt lành, Hạo Thiên!” Diệp Ngân cất giọng chào hỏi, Hạo Thiên liền quay đầu nhìn qua thì thấy cô nàng đang ngồi làm gì đó với đống lửa.
“Chào buổi chiều, Diệp Ngân!” Hạo Thiên cười cười.
“Cô đang làm gì thế?” Hạo Thiên thắc mắc hỏi.
“Tôi đang hơ lửa cho tay ấm một chút! Vừa nãy ngâm tay vào nước hơi lâu nên bị lạnh!” Diệp Ngân cũng không có nhìn Hạo Thiên mà chỉ chăm chú vào đôi tay mình.
“…”
“Anh đói chưa! Có muốn ăn gì không?” Để tôi đi lấy cho anh!” Diệp Ngân vui vẻ quay mặt về phía Hạo Thiên.
“Không cần thiết phải làm vậy đâu! Tôi tự đi lấy được mà!” Hạo Thiên cười trừ.
“Vậy cũng được thôi! Anh đi đi!” Diệp Ngân có chút gì đó khó chịu.
Hạo Thiên cũng không dám nói gì thêm, hắn yên lặng đi xuống nhà bếp.
Xuống tới nhà bếp, thấy Trúc Diệp Thanh đang còn nằm ngủ trên giường, Hạo Thiên cũng không có phát ra âm thanh gì quá lớn, hắn lấy bát trên kệ tre rồi đi múc canh thịt ăn.
Đang ngồi ăn ngon lành, chợt có một thanh âm vang lên: “Hạo Thiên, chào buổi sáng!”
“… Chào buổi chiều!” Hạo Thiên giật mình một cái, thức ăn trong miệng xm chút nữa là bị hù cho phụt ra ngoài.
“Giờ đã chiều rồi sao? Anh đang ăn gì thế? Cho tôi ăn với!” Trúc Diệp Thanh tò mò hỏi.
“Tôi đang ăn canh, cô có muốn ăn không? Đi lấy bát đi, tôi múc cho…” Hạo Thiên vẫn cặm cụi ăn canh thịt lợn.
Khi hai người đang nói chuyện, Trúc Diệp Thanh từ trên giường bước xuống, trên người cô nàng chỉ mặc đúng một bộ đồ nội y nóng bỏng mà đi lấy bát.
“Thanh Thanh, cô tỉnh chưa?” Cùng lúc này Diệp Ngân tiến vào, khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt.
“Xin chào! Diệp Ngân!” Trúc Diệp Thanh buông lời chào hỏi.
Diệp Ngân không có chào hỏi lại mà ngay lập tức hét to: “Hạo Thiên nhắm mắt lại, nhanh lên!”
Hạo Thiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ nghe thấy giọng nói của Diệp Ngân và vội vàng nhắm mắt lại.
Diệp Ngân nhanh chóng lấy quần áo của Trúc Diệp Thanh đưa cho cô ấy và thúc giục cô ấy mặc quần áo lại.
Sau khi mặc đồ xong, lúc này Diệp Ngân mới bảo Hạo Thiên mở mắt ra và cho hắn ăn tiếp.
“Đây là canh thịt sao? Nhìn ngon quá vậy? Cho tôi một bát đi!” Trúc Diệp Thanh đưa bát cho Hạo Thiên.
Sau khi lấy cho Trúc Diệp Thanh một bát đầy, Hạo Thiên cũng không dám ăn nữa, hắn định đi ra ngoài nhưng Diệp Ngân không cho.
Diệp Ngân lấy một bát canh cho Hạo Thiên: “Anh ăn tiếp đi!”
Tiếp nhận cái bát, Hạo Thiên khóc không ra nước mắt, trong bát canh chỉ toàn nước và một gương mặt tươi cười đưa canh cho hắn.
“Sao vậy? Vẫn chưa đủ sao? Chắc hẳn đã xem tới no rồi nhỉ?” Diệp Ngân cười cười nhưng Hạo Thiên cảm giác được một luồng sát khí chạy dọc sống lưng.
“Đủ rồi! Tôi không thấy gì cả!” Hạo Thiên liên tục lắc đầu và đi nhanh ra ngoài.
Về mặt lý thuyết mà nói, Trúc Diệp Thanh ở đây là tăng thêm sức lao động, làm chuyện gì cũng có thể làm nhanh thêm một chút.
Nhưng Hạo Thiên lại cảm giác được Diệp Ngân có vẻ không vui cho lắm, bởi vì hắn dám thân thiết với cô gái khác.
Đối với hai cô gái kia, Hạo Thiên không hề gần gũi với họ như Trúc Diệp Thanh nên Diệp Ngân ghen cũng phải.
Nhìn Hạo Thiên đi mà trong lòng Diệp Ngân có chút bực bội.
“Cô đang giận Hạo Thiên sao?” Nhìn bộ dạng của Diệp Ngân, Trúc Diệp Thanh liền hỏi.
“Không có!” Diệp Ngân vội vàng phủ nhận và chuyển đề tài ngay: “Thanh Thanh, cô cảm thấy thế nào? Có quen được với chỗ này không?”
“Cám ơn! Là một nhà khảo cổ và sinh vật học thì khi làm việc đôi khi phải ngủ ở nơi hoang dã, nên cũng khá bình thường!” Trúc Diệp Thanh cười, sau đó nhìn xung quanh nói: “Chỗ này còn tốt hơn nhiều!”
“Vậy cô vì cái gì mà có vẻ bực bội thế?” Trúc Diệp Thanh đặt bát canh xuống và trở lại chủ đề vừa nãy.
“Không có gì đâu! Chỉ là tôi muốn đùa Hạo Thiên chút thôi!” Diệp Ngân có chút buồn rầu.
“Ra là thế!” Trúc Diệp Thanh liền hỏi: “Có phải cô thích Hạo Thiên đúng không?”
“Làm gì có… tôi làm sao mà thích anh ta được!” Đối diện với câu hỏi bất ngờ của Trúc Diệp Thanh, Diệp Ngân ngẩn ra một chút rồi vội vàng lắc đầu.
“Tôi nhớ rất rõ, ở đất nước cô thì có chế độ một chồng nhiều vợ mà phải không?” Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Ngân, Trúc Diệp Thanh liền tươi cười hỏi.
“Chính thê, thê thiếp gì gì đó, tôi cũng chẳng nhớ rõ lắm, chỉ là thông qua một vị quan của đất nước của cô mà biết được!” Trúc Diệp Thanh lại nói thêm.
“Dù sao cô cũng biết Hạo Thiên trước tôi, chức chính phòng tôi nhường cho cô!”
Nghe đến đây Diệp Ngân trong đầu đã suy nghĩ rất nhiều, đối với Trúc Diệp Thanh cũng có suy nghĩ riêng nhưng lời nói của cô ta quá kích thích.
Diệp Ngân vốn dĩ muốn nói cho Trúc Diệp Thanh biết, đất nước của cô nàng đã hủy bỏ chế độ đó từ rất lâu rồi, chỉ cho phép một vợ một chồng nhưng Trúc Diệp Thanh cứ luyên thuyên nên Diệp Ngân không có cơ hội giãi bày.
“Thanh Thanh, cô ăn canh thịt đi cho nóng, tôi đi ra ngoài có chút việc!” Không dám tiếp tục nói chuyện với Trúc Diệp Thanh, Diệp Ngân liền rời khỏi nhà tre.
“Thích đến thế mà còn thẹn thùng, Diệp Ngân đúng là dễ thương, hen chi Hạo Thiên lại thích cô ấy!” Trúc Diệp Thanh cười nói khi nhìn Diệp Ngân rời khỏi, cô cũng không tin những lời nói của cô dành cho Hạo Thiên là trêu đùa.
Cùng lúc này, Hạo Thiên đang ngồi uống canh bên trong hang động, nghe thấy bước chân tiến vào, ngẩng mặt lên nhìn thì thấy Diệp Ngân đang đi tới một góc rồi ngồi xuống, dường như cô nàng đã chịu sự kích thích nào đó, miệng lẩm bẩm.
“Diệp Ngân, cô bị làm sao thế? Thấy cô nàng khác thường, Hạo Thiên đi tới bên cạnh quan tâm hỏi.
“Tôi muốn làm chính phòng!” Diệp Ngân bỗng nhiên nói ra.
“Ý cô là sao? Cái gì là chính phòng?” Hạo Thiên không hiểu gì, hỏi.
“Không có gì… là anh nghe nhầm đấy!” Ý thức được mình vừa nói ra điều kỳ quặc, Diệp Ngân sắc mặt đỏ bừng.
“Trúc Diệp Thanh?” Dường như Hạo Thiên hiểu ra điều gì đó, suy đoán nói.
Diệp Ngân cũng không giấu diếm gì, cô nàng gật gật đầu.
Lúc này, hai người đã ý thức được, đúng là tâm linh tương thông mà, Hạo Thiên cùng Diệp Ngân thở dài: “Trúc Diệp Thanh đúng là…”
Cũng không thể né tránh Trúc Diệp Thanh, sau khi Hạo Thiên ăn xong thì hai người họ trở lại nhà tre.