Mọi người sau khi nghe lời của Trúc Diệp Thanh thì trở nên trầm mặc, Artemis rất muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Dù sao cũng đã có Nữ Thần đại nhân ở đây, người không lo lắng thái hóa thì bản thân mỗi người cần phải giữ bình tĩnh.
Trúc Diệp Thanh gọi Bạch Bạch lại chỗ mình, sau khi cho nó ăn, tiếp theo là để nó nghỉ ngơi một chút rồi cho nó lên đường tìm kiếm vết tích của Hạo Thiên.
Trời vừa sáng sớm, Hạo Thiên liền tỉnh dậy, một cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi đến làm cho hắn phải cuộn tròn cơ thể mình lại ở trong dù để nhảy, làn sương trắng vào sáng sớm, mang theo hơi nước từ biển cả làm cho bản thân chính mình trở nên ướt át.
Cũng chả nói được gì, bởi vì lớp da không có tác dụng giữ ấm hay ngăn cản được độ ẩm từ hơi nước mà chỉ có thể chắn gió lạnh.
Lúc này nhiệt độ không khí đã thấp đi rất nhiều, mặc dù Hạo Thiên có tấm da nhưng luôn có cảm giác khó chịu khi mà độ ẩm đó đem lớp da lợn rừng dính vào cơ thể hắn, cách giải quyết tốt nhất chuyện này chỉ có thể đứng dậy hoạt động nhằm tạo ra nhiệt lượng để làm nóng cơ thể.
Vận động cơ thể không chỉ làm ấm bản thân mà còn đem những hơi nước dính trên người mà giũ đi, lúc này Hạo Thiên mới cảm thấy dễ chịu vài phần.
Hiện tại mà đem so sánh với tối hôm qua mà nói thì tầm nhìn lúc này đúng tốt hơn rất nhiều, bản thân Hạo Thiên cũng cảm thấy cơ thể mình sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi thì cũng đã hồi phục lại gần như là hoàn toàn.
Do dự một lát, Hạo Thiên cuối cùng vẫn là đi đến chỗ thi thể của hai tên cướp biển, dù sau thì họ vẫn là một con người, tay vuốt mắt hai người đó, miệng lẩm bẩm: “Ta không biết nên nói Amen hay là A Di Đà Phật để giúp hai người ra đi thanh thản! Thứ lỗi!”
Trong lúc này, trời cũng đã sáng hẳn, Hạo Thiên bắt đầu tìm kiếm xung quanh, xem thử ở chỗ này có con đường nhỏ nào để rời đi khỏi nơi này.
Hướng về phía trước mà nhìn thoáng qua, vách đá dựng đứng này cũng quá cao so với tưởng tượng của Hạo Thiên, cơ bản có thể nói, nếu từ trên đó thả dây xuống thì mới leo lên được còn dùng tay không để trèo lên thì vô phương làm được.
“Hy vọng chỗ đằng kia có đường!” Hạo Thiên nhìn vách đá mà càu nhàu.
Đi dọc theo vách đá một lúc lâu, Hạo Thiên cũng không thấy bất cứ lối đi nào khác, còn gặp phải giới hạn của đoạn đường đá ngầm này.
Hiện tại, Hạo Thiên chỉ có thể hy vọng Trúc Diệp Thanh sẽ làm gì đó để cứu hắn trở về.
Nhưng bản thân hắn cũng sẽ không ngồi yên mà chờ chết, nếu đã không có đường để đi thì hắn đành trở lại chỗ cũ rồi suy nghĩ cách thoát khỏi chỗ này.
Đang nghĩ ngợi thì có một vài khúc gỗ trôi dạt rồi va chạm vào tảng đá ngầm, Hạo Thiên nhặt lại rồi xem xét cái nào có thể sử dụng được thì kết quả khá bất ngờ, sở hữu được mười khúc gỗ thì có đến tám cái là không sử dụng được, nếu cố chấp làm bè bằng chúng thì sẽ dễ bị sóng biển đánh vỡ.
Bên trong balo có không ít đồ ăn, đối với một người mà nói có thể duy trì ba đến bốn ngày, còn về phần nước ngọt thì có thể chưng cất nước biển, hoàn toàn có thể sống sót.
Chính vì thế mà Hạo Thiên chẳng có lý do gì để mạo hiểm làm một chiếc bè không vững chắc mà vượt biển cả.
Chính lúc Hạo Thiên đang tìm kiếm những khúc gỗ, bỗng nhưng có một âm thanh quen thuộc kêu to ở phía xa ngoài biển, hắn nhanh chóng đưa ánh mắt tìm kiếm hướng phát ra của tiếng kêu đó.
Nhìn thấy Bạch Bạch đang bay đến, Hạo Thiên tâm tình trở nên rất kích động, có bao nhiêu vui sướng, bởi vì hắn là đã sớm đoán trước được việc này nhưng vẫn rất hưng phấn khi đại bàng vàng bay đến.
Đáp lên chỗ khúc gỗ mà Hạo Thiên đặt trên đá, Bạch Bạch nhẹ giọng kêu, Hạo Thiên đi lại bên cạnh nó rồi sờ sờ đầu, theo sau đó là lấy ra giấy bút, viết vài câu: ‘Vị trí hiện tại của tôi là ở dưới vực sâu sát bờ biển nhưng rốt cuộc đây là chỗ nào thì tôi cũng không rõ. Cô có thể dựa vào Bạch Bạch chỉ đường đến chỗ này nhưng nhớ cẩn thận bởi vì cướp biển vẫn luôn ở xung quanh chỗ này!’