“Tạo ra lửa?”
“Chúng ta có thể sao?”
“…”
Nghe xong lời nói của Hạo Thiên thì bên dưới, mọi người lại tiếp tục bàn tán sôi nổi.
Lord lấy ra thử một que rồi nói: “Đây giống một cây gậy thu nhỏ nhỉ? Rồi cọ xát vào đây sao?”
“Chắc là vậy! Nhưng ngươi nên xem đại nhân hướng dẫn xong đã!” Cana tuy là người hấp tấp vậy mà lần này lại điềm tĩnh khiến cho Hạo Thiên rất phấn khởi.
Thấy vậy Hạo Thiên giải thích cặn kẽ cho mọi người cùng hiểu, ngay sau đó một vài người đã hô to lên.
“Phép thuật!”
“Sara, sao em làm được vậy?”
“Đúng đấy! Ngươi dùng bằng cách nào mà sử dụng được phép thuật?”
“Một ngọn lửa bốc cháy giữa không trung?”
“Thật phi thường…”
“…”
Ban đầu tiếng ồn còn khá nhỏ nhưng ngay sau khi Sara dùng được diêm thì âm thanh này đã trở nên vỡ òa, ngay cả trưởng lão Danzo đang đứng cạnh Hạo Thiên cũng không kiềm chế được mà thì thầm: “Đúng là dụng cụ phép thuật!”
Đối với người dân của bộ lạc Hera thì chuyện ngọn lửa bỗng dưng xuất hiện như vậy là một hiện tượng vô cùng huyền bí, còn đối với Hạo Thiên thì hắn chỉ lắc đầu rồi cười, thứ này cũng chỉ là một phản ứng hóa học mà thôi.
Hạo Thiên vốn dĩ muốn giải thích quá trình để xảy ra phản ứng cháy nhưng nghĩ lại, có giải thích thì chưa chắc tộc nhân Hera đã hiểu được những gì hắn nói.
Vì thế mà Hạo Thiên không có giải thích gì thêm mà đứng xem náo nhiệt cùng Trúc Diệp Thanh.
“Lux, chị xem! Ngọn lửa này thật đẹp!” Khi đã sử dụng được que diêm, Artemis hớn hở đi khoe với Lux.
“Đúng là thần kì! Đây là sức mạnh của Sứ Thần đại nhân sao? Cảm giác cứ giống như chúng ta dùng hai hòn đá đập mạnh vào nhau và sinh ra lửa vậy! Thật huyền bí!” Lux không có nói lớn mà đang thì thầm gì đó trong miệng.
Trở lại với chuyện quẹt que diêm, vẫn có một số người do đứng quá xa mà không thấy Hạo Thiên hướng dẫn.
Chính vì vậy mà họ rất buồn, cứ nghĩ rằng lẽ nào mình đã bị Sứ Thần đại nhân vứt bỏ nên mới không có sức mạnh mà thi triển dụng cụ phép thuật này.
Hạo Thiên thấy vậy liền hô to: “Mọi người yên lặng!”
Nghe tiếng của Hạo Thiên, mọi người đều yên lặng quay mặt hướng về phía hắn.
“Tôi sẽ hướng dẫn mọi người một cách thật kỹ càng!”
“Trước tiên! Chúng ta có một que diêm trên tay!”
“Cầm chắc que diêm rồi cọ xát mạnh đầu màu đỏ vào dải màu đỏ ở cạnh bên của chiếc hộp thật nhanh như thế này!”
Không có nói suông mà Hạo Thiên thực hiện ngay trước mặt họ thêm một lần nữa để cho tất cả đều biết dùng.
Chẳng mất bao lâu, những người chưa làm được cũng đã hét lên sung sướng vì họ đã tạo được lửa bằng dụng cụ phép thuật mà Sứ Thần đại nhân ban cho.
“Số lượng có hạn, mọi người chỉ nên thử một lần! Nhớ bảo quản cho kỹ! Lúc cần nhóm lửa thì lấy ra sử dụng!” Trúc Diệp Thanh đứng bên cạnh Hạo Thiên mà nhắc nhở mọi người.
Dù rằng Hạo Thiên không muốn để tâm đến Night nhưng hắn vẫn luôn lén nhìn xem phản ứng của kẻ kiêu ngạo kia như thế nào?
Trên mặt không có lấy một chút biểu cảm, cầm trong tay que diêm, Night học theo cách làm của Hạo Thiên mà làm thử.
Ngắm nhìn ngọn lửa trong tay cho đến khi nó cháy xuống que gỗ, cảm nhận được sức nóng của lửa, rất nhanh Night ném phần còn lại của que diêm đã tàn xuống đất.
“Thứ này rất tiện dụng đúng không? Night?” Lord đứng gần đó trêu chọc một chút.
“Ừ.” Câu trả lời của Night có phần hơi cưỡng ép.
Để kết thúc chuyện náo nhiệt này, Hạo Thiên đã tập trung các tộc nhân lại rồi phát biểu.
“Hôm qua chúng ta đã đóng xong thuyền!”
“Mục đích thì mọi người đều đã biết!”
“Đã đến lúc! Chúng ta đón những tộc nhân đang bị bắt trở về!”
Lời của Hạo Thiên vừa dứt thì mọi người trong bộ lạc đều đồng thanh.
“Sứ Thần đại nhân! Chúng tôi tin tưởng người!”
Hạo Thiên dùng ngữ khí khá điềm đạm nhưng đủ khiến cho người dân Hera cảm thấy phấn chấn tinh thần.
Cứu những người khác trở về là niềm ao ước mà những tộc nhân đều mong muốn thực hiện, nghe được lời của Hạo Thiên thì họ càng hy vọng dưới sự chỉ dẫn của hắn mà đêm được họ trở về.
“Các chiến sĩ mạnh mẽ! Hãy theo tôi!” Hạo Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói.
Trưởng lão Danzo tiến lên phía trước mặt Hạo Thiên định nói gì đó thì bị ngăn cả.
“Ông đừng miễn cưỡng quá! Chúng tôi nhất định sẽ làm được!” Hạo Thiên mỉm cười.
Nghe được những lời này, ông lão cũng không có cố chấp nữa mà gật gật đầu rồi nép sang một bên.
“Các chiến sĩ! Đi theo tôi!” Artemis thanh âm cứng gắn nói.
Sau đó mọi người đều im lặng đứng nhìn những chiến sĩ đi ra khỏi cổng bộ lạc, chuyến đi lần này Hạo Thiên chỉ đem thao có bảy người, bao gồm Artemis, Night, Cana, Lord, hai anh em thủ vệ lần trước là Luca, Luci và người cuối cùng là Cris.
Thông qua nói chuyện với Artemis mà Hạo Thiên mới biết hai người canh cửa lần trước là anh em ruột.
Lý do mà Hạo Thiên chọn hai anh em này là vì họ dùng cung tên và bên hông có đeo một cái dao găm, tấn công từ xa sẽ yểm trợ khi cần rút lui nhanh.
Còn Cris tuy đã lớn tuổi, ông ấy đã hơn ba mươi lăm tuổi, vóc dáng khá cường tráng, vũ khí ông ấy dùng là hai cây rìu đá, nếu mà ông ấy đội thêm một cái nón và để bộ râu dài thì sẽ giống với một vị tướng trong một trò chơi rất nổi tiếng “Liên Minh Huyền Thoại của Riot”.
Nhân vật này mang cho Hạo Thiên một cảm giác khá tin tưởng, ông ấy chắc chắn đã trải qua không ít trận chiến sinh tử, trên người cũng có rất nhiều vết thương.
Dù Hạo Thiên không có tiếp xúc quá nhiều với ông ấy nhưng có thể thông qua cách nhìn của Artemis để đánh giá.
……
Ngày hôm trước, Hạo Thiên đã cùng họ thảo luận đối sách, hắn đem ra bản vẽ doanh trại kẻ địch rồi chỉ chỉ, từ buổi sáng sớm đến lúc giữa trưa thì mới rút ra được đối sách ổn thỏa nhất.
Đợi cho mọi người rời đi hết thì lúc này Hạo Thiên thở dài một hơi, thấy vậy Trúc Diệp Thanh liền tiến lại gần.
“Anh đang lo lắng sao?” Trúc Diệp Thanh tò mò.
“Ừ! Nếu nói là không thì quả thật là dối lòng!” Hạo Thiên cau mày.
“Anh đang vì chuyện đó mà lo lắng à?” Trúc Diệp Thanh dường như thấu hiểu nỗi lòng của Hạo Thiên mà nhìn hắn chằm chằm.
“Đúng vậy!” Hạo Thiên vẻ mặt khó chịu, “Tôi thật sự chưa sẵn sàng!”
“Anh nên biết! Một khi đối mặt với cướp biển thì anh phải tàn nhẫn một chút! Thẳng tay mà giết chúng!” Trúc Diệp Thanh vẻ mặt nghiêm túc, “Nếu anh nhân nhượng với kẻ thù tức là tự tìm đường chết!”
“Trúc Diệp Thanh…” Hạo Thiên ngơ người.
“Anh phải cứng rắn lên! Lũ cướp biến đó tay đã nhuộm đầy máu tươi, giết không biết bao nhiêu người! Bọn chúng đều đáng chết, anh không được do dự!” Trúc Diệp Thanh thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Trong tự nhiên, ngay cả những loài động vật cũng sẵn sàng giết chết lẫn nhau để tồn tại, huống chi kẻ địch mà chúng ta phải đối mặt là cướp biển, ác ma của biển cả!”
“Cám ơn cô đã cho tôi lời khuyên! Đúng là cô rất tâm lý!” Hạo Thiên cười khổ khi bản thân mình dễ dàng bị thấu hiểu như vậy.
“Nếu thật sự gặp phải kẻ địch, tôi mong anh sẽ không yếu đuối mà giết chúng, hy vọng rằng anh sẽ bình an vô sự!” Trúc Diệp Thanh vẻ mặt lo lắng mà ôm lấy đầu của Hạo Thiên.
“Tôi hiểu rồi! Tôi nhất định trở về!” Hạo Thiên trầm tĩnh.
“Anh có muốn…” Trúc Diệp Thanh mỉm cười biến thái.
“Không không!” Hạo Thiên thẳng thừng từ chối.
“Hừ! Sao anh ngủ với Diệp Ngân thì được còn tôi thì không? Chẳng lẽ tôi không tốt sao?” Trúc Diệp Thanh ủ rủ.