Nhưng hiện tại, bọn họ đã có lều trại, lại còn có thức ăn, càng có nhiều thời gian đi làm chuyện khác, cái này Diệp Ngân là rốt cuộc không thể chịu đựng được dơ bẩn.
Nói xong, Diệp Ngân cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Nhìn Diệp Ngân rời đi, Hạo Thiên chẳng nghĩ ngợi chi nhiều, bất quá nói thật, Diệp Ngân vừa nói như vậy, hắn cũng có ý muốn đi tắm.
So với Diệp Ngân, hắn vận động còn nhiều gấp bội lần, quần áo thấm mồ hôi cũng đã bốc mùi khá kinh khủng rồi, lại thêm thời tiết ẩm ướt làm hắn vô cùng khó chịu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hạo Thiên hướng đến Diệp Ngân phía xa hô to: “Ta đi xem xét xung quanh, xem có tìm thấy được tài nguyên gì dùng được hay không!”
Thật lâu sau, không có một chút hồi âm.
Cũng không thèm để ý, tùy tiện chọn một cái phương hướng, Hạo Thiên cầm lấy rìu đá liền rời đi.
Rừng rậm cỏ dại mọc thành cụm, đã có cây lớn cây nhỏ, cũng có thấp bé bụi cây, cao thấp lẫn lộn, Hạo Thiên mỗi một đoạn đường đi, đều phải dùng rìu đá khai phá, có phần khó đi, hơn nữa một khi không cẩn thận liền sẽ bị lạc phương hướng.
Liếc mắt một cái nhìn lại, chung quanh cây cối giống nhau như đúc, căn bản không biết nơi đây là đâu, may mắn chính là, sáng sớm trên mặt đất có chút ẩm ướt nên còn lưu lại dấu chân.
Căn cứ tới khi dấu chân, Hạo Thiên lúc này mới về tới lều.
Nhìn quen thuộc hoàn cảnh, Hạo Thiên không khỏi may mắn, cũng may chính mình không có đi quá xa, nếu không nhất định hắn cũng khó có thể trở lại lều.
Chuyện này, vẫn chưa làm Hạo Thiên bỏ qua chuyện tìm tài nguyên, chỉ là làm hắn ở sưu tầm thời điểm này càng thêm cẩn thận hơn.
Hiện tại, Hạo Thiên mỗi đi một khoảng cách, liền sẽ ở trên cây lưu lại ký hiệu, tiện cho việc tìm thấy phương hướng để trở về.
Rừng rậm tài nguyên gần dòng suối khá phong phú, đi không bao lâu, Hạo Thiên liền thấy không ít trái cây nhưng hệ thống không nhận ra được là ăn được hay không. Hắn đành đánh dấu vị trí rồi để đấy, về sau sẽ trở lại nghiên cứu.
Trừ cái này ra, trong rừng còn có các tảng lớn mảng gỗ, thân cây còn chưa mục nát, hơn nữa cũng không có dấu vết nào là do sét đánh trúng, Hạo Thiên cũng suy nghĩ cẩn thận, chẳng lẽ nào là do dã thú đánh sập.
Hạo Thiên, cũng không có bất cứ suy nghĩ gì thêm, nhặt một ít vụn gỗ về làm nguyên liệu mồi lửa.
Thu thập xong, Hạo Thiên chợt nhớ ra rằng, trong rừng không chỉ có mỗi trái cây mà còn có thứ sẽ có rất nhiều, đúng vậy chính là nấm.
Nấm có rất nhiều loại, nhưng đối với người mà nói, chỉ phân hai loại, có độc hoặc không có độc, bất quá Hạo Thiên có hệ thống trong người, hắn thật ra cũng không cần lo lắng sẽ ăn phải nắm có độc.
Nghĩ đến điểm này, Hạo Thiên từ đó mà tìm kiếm, tìm cả buổi nhưng hắn không có tìm được cây nấm nào ăn được, hắn lại phát hiện ở một chỗ bụi cây thấp bé một hang thỏ.
Xuất hiện không xa cách hang tầm 10 mét là một con thỏ da lông màu xám đậm, nhìn cũng khá mập mạp, Hạo Thiên có chút suy tín, tìm cách để bắt chúng về làm thức ăn.
Hạo Thiên, vị trí này cách này con thỏ đâu đó tầm mười mét, để bảo đảm không phát ra bất kì tiếng động nào, hắn cẩn thận tiếp cận.
Nhưng mà thỏ vốn có bản tính trời sinh là động vật nhát gan, thỏ hoang thì càng là không có thời khắc nào là chúng mất cảnh giác, lúc này Hạo Thiên cách con thỏ còn khoảng sáu mét, khi con thỏ đó có chút cảnh giác, lập tức Hạo Thiên không dám động đậy, chỉ là âm thầm nắm chặt rìu đá.
Khi con thỏ nhìn về phía Hạo Thiên, hắn như đứng hình, không dám thở mạnh, chỉ có mỗi nhịp tim là đập nhanh.
Không hề do dự, con thỏ nhanh chân liền chạy vào hang, cùng lúc này Hạo Thiên cũng là đem rìu đá ném tới.
Với độ chính xác âm vô cực của hắn, rìu đá đập thẳng vào khối đất ngay bên cạnh con thỏ, nhưng từ lúc bắt đầu, Hạo Thiên cũng không hy vọng cho lắm, cho nên sau khi ném ra rìu đá, nháy mắt hắn cũng là toàn lực xông tới.
Tuy biết thỏ rất nhanh, Hạo Thiên cũng tính toán khả năng bắt được, nhưng làm hắn không nghĩ tới chính là con thỏ có tốc độ đã vượt qua hắn tưởng tượng.
Bất quá lúc này có cung tên thì khả năng bắn trúng cũng chưa tới năm phần, căn bản không cho Hạo Thiên bất cứ cơ hội nào, thỏ hoang nhanh như chớp biến mất trước tầm mắt hắn.
“Con thỏ này! Nhanh một cách bất thường!” Hạo Thiên không khỏi có chút cảm thán.
Hạo Thiên chỉ cảm thấy liền tính chính mình sử dụng phương pháp bắt này thật khó ăn, phải tìm cách khác để bắt.
Sau một lúc, Hạo Thiên nghĩ Diệp Ngân cũng đã tắm xong rồi, hắn đành nhặt rìu và đánh dấu vị trí này để lúc sau trở lại bắt thỏ.
Nhưng mà, mới vừa trở lại lều, Diệp Ngân tiếng kêu cứu lại đột nhiên từ nơi xa truyền đến, trong giọng nói không giấu được hoảng sợ.
Thanh âm truyền đến cũng không xa, Hạo Thiên liền vội vã chạy tới nơi đó.
Chạy ra tới bờ suối, đập vào tầm mắt Hạo Thiên là thân hình của Diệp Ngân, cũng không biết nhìn thấy cái gì, đồng tử hắn co rút lại.