Trường Sinh Bất Tử Chi Ta Là Đế Tuấn

Chương 46: Đế Tuấn Phạt Ký Châu (2)


Tô Hộ vừa dẫn đại quân Ký Châu ra khỏi thành đã thấy quân của Lý Tĩnh bị mình dọa cho chết khiếp chạy mất thì hưng phấn hét to:” Toàn quân nghe lệnh ai bắt được Lý Tĩnh thưởng ngàn linh thạch thăng quan ba cấp. Giết cho ta ” Nói xong tự mình quơ múa trường thương đuổi theo Lý Tĩnh.

Thoáng chốc hai quân truy đuổi nhau đã được hơn ba mươi dặm quân của Lý Tĩnh không ngừng dẫn dụ quân Tô Hộ vào vòng mai phục. Tô Hộ tuy cảm thấy không ổn nhưng ỷ quân mình có Trịnh Luân cái này Cổ Tiên cấp cường giả còn có mình cái này Đại Tiên cấp cũng không suy nghĩ nhiều toàn lực đuổi theo.

Một lúc sau quân của Tô Hộ đuổi theo tới một sơn cốc chợt khắp nơi vang lên tiếng hét:” Thánh vương có lệnh bắt giữ nghịch tặc Tô Hộ ” sau đó khắp nơi đều xuất hiện đại lượng phục binh Lý Tĩnh vốn đang bị hắn truy đuổi quay lại hét lớn:” Tô Hộ ngươi đã bị bao vây! Khôn hồn hãy đầu hàng ta có thể xin với thánh vương giảm bớt tội cho ngươi, nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi ”

Tô Hộ nghe vậy khinh thường cười nói:” Ha ha ha! Lý Tĩnh ngươi không ngây thơ tới nổi chỉ dựa vào một đám phục binh mà muốn tiêu diệt ta chứ! Trịnh Luân huynh đệ mau theo ta giết sạch đám người này ” Nói xong tự mình giết tới chỗ Lý Tĩnh với ý định cầm tặc tiên cầm vương. Trịnh Luân ở trên không nghe vậy cũng gào lên một tiếng:” Grao ” Trong mũi bắn ra hai đạo hào quang một xích một hoàng về phía đám phục binh nơi hào quang đi qua tất cả phục binh đều bị ngất xỉu, thấy tình hình đó các tướng lĩnh của Thương quân lập tức bay lên đánh về phía Trịnh Luân.

Trịnh Luân thấy quân địch thế tới hung hung cũng không kinh sợ quơ múa trong tay đại đao thúc giục dưới thân thú cưỡi nghênh kích địch nhân. Dựa vào một thân cận chiến bản lĩnh và xuất kỳ bất ý thần thông nên dù bị vây đánh Trịnh Luân vẫn có thể đánh nan phân nan giải với các tướng lĩnh Thương quân.

Trên không đại chiến quyết liệt dưới đất cũng không thua kém gì Tô Hộ và Lý Tĩnh đều là thể tu nên đại chiến với nhau so với trên không còn quyết liệt hơn mấy phần. Chỉ thấy lúc này Tô Hộ dùng trong tay trường thương đâm thẳng về phía Lý Tĩnh thương mang ẩn hiện hình tướng độc giao đang há to miệng nuốt chửng đối thủ. Lý Tĩnh thấy vậy quơ kiếm đón đỡ trường kiếm trong tay hóa thành mười phần khóa chết độc giao.

Tô Hộ thấy vậy kinh ngạc nói:” Không ngờ ngươi lại có kiếm pháp tinh diệu đến vậy! Có thể phong tỏa độc giao thương của ta. Xem chiêu tiếp:” Độc Giao Phiên Thiên ” Chỉ thấy hình tướng độc giao vốn đang bị mười đạo kiếm khí khóa chặc đột nhiên gầm lên một tiếng:” Grao ” rồi mạnh mẽ lật mình phá tan kiếm khí giết về phía Lý Tĩnh.

“Hộc” Lý Tĩnh thấy độc giao phá tan mình kiếm khí chịu cắn trả cực lớn há mồm ộc ra một ngụm máu to còn chưa kịp ổn định thân hình thì độc giáo đã giết tới. Lý Tĩnh biến sắc vội lấy từ trong người một giọt kim sắc chân huyết cắn răng bóp nát. Từ trong đó phát ra một lượng nhiệt lượng khổng lồ nhắm thẳng vào độc giao hai bên tạo thành thế giằng co.

Ở một ngọn núi gần đó Đế Tuấn đang uống trà thấy cảnh đó bật cười nói:” Ha! Tên Lý Tĩnh này vận đạo cũng không tệ lại có được một giọt chân huyết của Cửu Dương năm đó khi bị Hậu Nghệ bắn rơi lại. Thương Dương trận chiến này trẫm xem đủ rồi ngươi xuống kết thúc đi, bắt sống Tô Hộ,Trịnh Luân cho ta “

Thương Dương nghe vậy cung kính nói:” Vâng thưa bệ hạ “Rồi lập tức lao về phía chiến trường. Vừa tới nơi hắn đã xuất một chưởng chấn nát độc giao ” Hộc ” Tô Hộ đang điều khiển độc giao chịu cắn trả trọng thương nén đau nhìn lên hỏi:” Ngươi là ai?” Thương Dương lạnh lùng đáp:” Người phụng mệnh bệ hạ bắt ngươi ” Nói rồi dùng pháp lực ngưng thành xích lớn trói Tô Hộ lại.

Tô Hộ thấy bản thân bị trói kinh hoảng nói:” Trịnh Luân huynh đệ mau tới cứu ta ” Trịnh Luân đang ác chiến nghe vậy vội dùng đại pháp lực chấn văng đối thủ xông về hướng Thuong Dương. Khi khoảng cách đủ gần hắn không tiếc tự thương nguyên khí liều mạng thúc giục xích, hoàng hai khí bắn thẳng vào Thương Dương.

Thương Dương thấy vậy cười lạnh nói:” Hừ! Không tự lượng sức ” Nói rồi tùy ý vung tay một cái một đạo chưởng cương lập tức chấn nát xích, hoàng nhị khí. Trịnh Luân chưa kịp kinh ngạc đã bị một sợi xích trói lại như Tô Hộ. Thương Dương lạnh lùng cầm đầu hai sợi xích nói:” Theo ta về gặp bệ hạ ” Nói rồi kéo cả hai người tiến về phía ngọn núi Đế Tuấn đang ngồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.