Tô
Ngọc Tuyết đang ngồi trên ghế, nhìn gương mặt đen như mực của Bao Chửng
trước mặt, lại nhìn Công Tôn Sách da dẻ tuyết trắng bên cạnh, cuối cùng
lại nhìn sang gương mặt tựa ngọc của Triển Chiêu đang đứng một góc, bất
giác có chút khẩn trương. Ồ, có cảm giác như bị ba người thẩm vấn vậy.
“Cô nương chớ lo lắng.” Công Tôn Sách cười với Tô Ngọc Tuyết, trong nụ cười chứa đầy ý an ủi, “Ta chỉ là hỏi ngươi chút chuyện, sẽ không tổn hại
đến ngươi.”
Tô Ngọc Tuyết gật đầu, cô đương nhiên biết bọn họ sẽ không hại cô. Sau khi phá vỡ đồng hóa cảm xúc của nguyên chủ, có thể dựa theo suy nghĩ của
mình hành động thật sự là quá tốt rồi. Tuy nói nhiệm vụ sau cũng vẫn sẽ
bị mâu thuẫn vì đồng hóa cảm xúc, nhưng trước mắt vẫn là nhiệm vụ này
quan trọng nhất.
“Xin hỏi cô nương họ tên là gì?’ Bao Chửng lại cả mặt nghiêm nghị, khiến
người khác cảm thấy lo lắng, “Ngươi nói ngươi là con gái của Bát Hiền
Vương, có chứng cứ không?”
“Ta hiện tại gọi là Tô Ngọc Tuyết, còn về phần chứng cứ thì, ta không có.”
Tô Ngọc Tuyết lưu loát, dứt khoát, lại có cảm giác chút cảm giác ỷ lại.
“Vì không có chứng cứ, ta trước đây mới nói dối Triển đại nhân. Nhưng
mà, không gạt được.” Cô nhỏ giọng giải thích hành vi trước đây của mình, không để cho người của Khai Phong Phủ cảm thấy cô là một kẻ lừa đảo,
nói dối hết lần này đến lần khác.
Bao Chửng nhìn đôi mắt trong veo của Tô Ngọc Tuyết, “Nếu đã như thế, ngươi
làm sao khiến bổn phủ tin ngươi là con gái Bát Hiền Vương đây?” Xem ra
cô không nói dối, nhưng ông không biết mình nên tin cô hay không.
“Ta…” Tô Ngọc Tuyết vô thức cắn môi dưới, “Ta thật sự không có chứng cứ, vì
chứng cứ đều bị người khác giữ mất rồi. Nhưng, ta quả thật là con gái
của Bát Hiền Vương. Nếu không phải bị người khác đuổi giết, ta vốn muốn
đến Đại Tướng Quốc Tự gặp Địch Nương Nương.”
Nghe Tô Ngọc Tuyết nói thế, Bao Chửng lại càng tin cô hơn vài phần. “Là
người nào giữ chúng? Nếu Tô cô nương không có chứng cứ, sao lại biết
thân thế của mình?”
Tô Ngọc Tuyết hít sâu một hơi, sau đó nhìn về hướng Triển Chiêu, “Triển
đại nhân, xung quanh phải chăng chỉ có bốn người chúng ta, không còn kẻ
khác nghe thấy chuyện này phải không?”
Triển Chiêu có chút ngỡ ngàng, không biết vì sao cô lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn đáp, “Đúng vậy, nếu có người khác đến gần, bất kể là ai, Triển mổ
đều có thể biết được.”
“Thế được rồi.” Tô Ngọc Tuyết quay đầu nhìn Bao Chửng, “Ta vừa mới sinh ra
liền bị người khác bế đi, ông ta vì oán hận Bát Hiền Vương, cũng vì cho
rằng mình mất đi thứ vốn dĩ thuộc về mình.”
“Kẻ đó là ai?”
“Tương Dương Vương.”
Đôi mắt Bao Chửng chăm chú nhìn Tô Ngọc Tuyết, “Dân nữ to gan, ngươi có biết vu cáo hoàng thân quốc thích là tội gì không?”
“Bản thân ta cũng là hoàng thân quốc thích, điều này hẳn tính là chuyện nhà
chăng?” Không biết tại sao, Tô Ngọc Tuyết đột nhiên lại dám nói ra câu
này.
Triển Chiêu suýt nữa không nhịn được ý cười, hắn quay đầu đi, một lúc mới
quay trở lại. Trước đó không phát hiện ra, vị Tô cô nương này quả là thú vị.
Đúng vậy, từ lúc Tô Ngọc Tuyết nói ra ba chữ Tương Dương Vương, không khí
trong thư phòng liền trở nên ngột ngạt, nhưng cũng chính vì câu nói này
mà dịu đi không ít.
Thật ra, Tô Ngọc Tuyết vẫn thật sự cho rằng như thế. Cô đang rất nghiêm túc. Chỉ là Bao Chửng dường như không hiểu sự trào phúng hài hước này của cô là được.
Bao Chửng im lặng một lúc, “Tô cô nương không kể chi tiết chuyện này, có
tin hay không, điều tra thế nào, những điều này chính là chuyện của bổn
phủ rồi.” Thật ra, trước đây Công Tôn tiên sinh từng nói với ông, danh
tiếng của Tương Dương Vương trên đất phong của mình hơi vượt quá giới
hạn. Chỉ là ông cho rằng nếu có Bát Hiền Vương, cũng không phải không
thể có Tương Dương Vương, nên cũng không để ý nhiều.
Nhưng, nếu thật sự như Công Tôn tiên sinh đoán thì? Trong lòng Bao Chửng thoáng nặng nề.
“Tiên hoàng không người nối dõi, Tương Dương Vương tự cho rằng mình là huyết
mạch trực hệ của Thái Tổ*, anh truyền em nối, ngôi vua đương nhiên phải
thuộc về ông ta. Dù sao đi nữa năm ấy Thái Tông** từng hứa sẽ đem ngôi
vua trả lại cho huyết mạch Thái Tổ, chỉ là đến cuối cùng ngài ấy thất
hứa mà thôi.” Tô Ngọc Tuyết kể sơ về chuyện năm ấy, sắc mặt của Bao
Chửng và Công Tôn Sách lại không được tự nhiên cho lắm.
(* Thái Tổ: Vị hoàng đế đầu tiên của nhà Tống, trong lịch sử Trung Quốc)
(** Thái Tông: Em trai của Thái Tổ, thừa kế ngôi vua khi anh trai mất)
Về phần Triển Chiêu, hắn trở thành người trong quan phủ chỉ vì Bao Chửng,
đương nhiên không cảm thấy có gì hổ thẹn cả. Tóm lại, hắn làm việc không vì người Triệu gia.
Tô Ngọc Tuyết vờ như không nhìn thấy sự khác thường của họ, nói tiếp, “Kết quả, đứa con trai nhỏ của Bát Hiền Vương lại trở thành con nối dõi của
tiên hoàng, cuối cùng còn lên ngôi vua, Tương Dương Vương liền cho rằng
là lỗi của Bát Hiền Vương. Cho nên, ông ta liền bế mất tiểu quận
chúa vừa chào đời đi, lấy danh nghĩa là con gái của cố nhân để nuôi
nấng. Vải bọc cùng khóa bạc của tiểu quận chúa đều bị ông ta cất giữ ở
nơi kín đáo, người khác vốn dĩ không thể chạm vào được.”
“Dạo gần đây, Tương Dương Vương biết được thân phận thật sự của bệ hạ, liền
cảm thấy mình bị lừa gạt. Tuy bị ghẻ lạnh, nhưng ta cũng chỉ là thất
sủng mà thôi. Chỉ là sau khi ta trốn khỏi phủ Tương Dương Vương, đó mới
là nguyên nhân ta bị đuổi giết.”
Vì chuyện trước kia không dính dáng đến Tô Ngọc Tuyết nên trong lúc cô kể
lướt qua, vô thức đã dùng xưng hô tiểu quận chúa, những chuyện ấy đều là chuyện mà nguyên chủ trải qua.
Bao Chửng nhíu mày, “Không nói những chuyện này có phải là thật hay không,
Tô cô nương, chuyện ngươi làm sao biết được thân thế của mình, hình như
vẫn chưa nói rõ.”
Hai tay đặt trên gối của Tô Ngọc Tuyết theo bản năng quấn vào nhau, cô cắn
môi dưới, “Ta không muốn lừa các ngài, nhưng ta không thể nói.” Nói dối
chắc chắn sẽ bị Công Tôn Sách phát hiện, đến lúc đó chắc chắn sẽ không
tin cô nữa, chi bằng không nói còn hơn.
“Như thế, bổn phủ làm sao tin ngươi đây?”
Tô Ngọc Tuyết chán chường, “Bỏ đi, tin hay không tùy các ngài vậy, dù sao chuyện chính là như thế.”
Triển Chiêu lại có chút muốn cười, nhưng vẫn cố nhịn.
Công Tôn Sách nhìn Triển Chiêu một cái, sau đó nói với Tô Ngọc Tuyết: “Tô cô nương, ngươi có phải biết trên người mình…”
“Cả người đều là độc phải không?” Tô Ngọc Tuyết cười, “Biết chứ, cũng vì
thế ta mới có thể an toàn trốn đến Đông Kinh.” Nếu không, cho dù cô biết tự hóa trang, có vài chuyện cũng không thể giải quyết tốt như thế, vẫn
là vì nó trở thành vũ khí đi đường của cô.
Nói ra cũng thật bực mình, đã không dùng cơ thể của nguyên chủ, hệ thống
cũng không cho cô loại hết độc trong người ra, nói là muốn duy trì trăm
phần trăm hiện trạng của nguyên chủ. Ha ha, hệ thống rác rưởi, sớm muộn
cũng toi!
Công Tôn Sách ngỡ ngàng, “Tâm thái của Tô cô nương thật tốt.” Thấy cô đã
biết tình trạng của mình, còn có thể khoáng đạt như vậy, thật không dễ.
“Trời không còn sớm nữa, Triển hộ vệ, ngươi tiễn Tô cô nương về hậu viện nghỉ ngơi đi.” Bao Chửng bỗng mở miệng.
“Vâng, đại nhân.”
Tô Ngọc Tuyết đứng dậy, theo Triển Chiêu đến ngoài cổng, sau đó quay đầu
nhìn Bao Chửng, “Bao đại nhân thật ra đã tin rồi chăng, nếu không cũng
sẽ không để ta ở lại hậu viện?” Cô vừa từ khách viện đến đây, bây giờ là hậu viện, rõ ràng đã được nằm trong phạm vi bảo vệ rồi.
“Không.” Bao Chửng thản nhiên, “Chỉ là vì đề phòng lỡ như mà thôi, nếu Tô cô
nương là kẻ lừa đảo, bổn phủ không thể để ngươi trốn đi được.”
Tô Ngọc Tuyết phì cười, Bao Chửng này hoàn toàn không giống với tưởng
tượng của mình, quả là thú vị. Trong đây, là một thế giới sinh động nha.