Trực Tuyến Công Cuộc Kéo Dài Mạng Sống Của Nữ Chính

Chương 45: Đường tây du (4)


Hừ hừ, cô mới không thèm xuống dưới đấy! Tuyệt đối sẽ không!

Ban đầu Tô Ngọc Tuyết vì cảm thấy chuyện ông xã trở thành nam thần rất vô
lý, cho nên mới không chịu xuống. Cho đến khi cô hiểu được nguyên nhân
khác thường của hệ thống, trong lòng liền to gan hơn. Bằng gì mà mình
phải nghe lời chứ, không, cô không nghe lời đấy!

Dương Tiễn là nhục thể thành thánh, đương nhiên pháp lực cũng khỏi bàn đến.
Tô Ngọc Tuyết không tin hắn hoàn toàn không có cách nào phá vỡ cấm chế ý thức của thế giới nhiệm vụ với hắn, đây chắc chắn là điều không thể
nào! Hơn nữa, nếu như nhất định phải nói, có thể Triển Chiêu thật sự
không biết, nhưng Vương Lăng Minh thì chưa hẳn.

Vì Triển Chiêu không biết pháp thuật, cũng không tu luyện, hắn chỉ biết võ công. Dù võ công có cao hơn nữa, cũng không thể phá vỡ cấm chế ý thức
của thế giới. Nhưng sau khi tu luyện pháp thuật thì khác rồi, cái gọi là phá vỡ hư không thực chất chính là phá vỡ cấm chế ý thức của thế giới.

Đối với trình độ của mình trong thế giới liêu trai, Tô Ngọc Tuyết biết rất
rõ điều này, nếu không phải cô cần hoàn thành nhiệm vụ, thật sự muốn thử phá vỡ toàn bộ xem sao. Đến cả bản thân còn có thể, Vương Lăng Minh sao có thể không chứ?

Tô Ngọc Tuyết không quá hiểu pháp lực của Vương Lăng Minh cao thâm thế
nào, vì hắn phần lớn đều không cần ra tay. Mọi chuyện đều do cô giải
quyết, nhưng điều này không có nghĩa rằng hắn không lợi hại. Nói ngược
lại chính là, đối với pháp lực của hắn, cô có cảm giác thâm sâu khó
lượng. Người pháp lực thấp không cách nào có thể cảm nhận được năng lực
của người có pháp lực cao cường, đây chính là luật thép.

Thế, Vương Lăng Minh thật sự không phá vỡ cấm chế của thế giới liêu trai ư? Cô không tin!

Nếu như thế, Vương Lăng Minh sao có thể không biết thân phận của mình chứ!
Hơn nữa, thêm chuyện giấc mơ kia, Tô Ngọc Tuyết hoàn toàn hiểu rồi, hắn
đã biết, thậm chí còn biết rất rõ ràng! Lần này mình tiến vào trong thế
giới nhiệm vụ, hắn liền xuất hiện theo, sao khéo vậy được chứ?

Ha ha, gã xấu xa này, rõ ràng đã quay về với bản thể, nhưng thấy cô khổ sở như thế cũng không đến tìm cô! Trong mơ còn giả thần giả quỷ với cô,
hại cô cho rằng mình làm bậy rồi! Xấu xa, cực kì cực kì xấu xa! Cô tuyệt đối sẽ không về bên cạnh hắn đâu, tuyệt đối không!

Dương Tiễn không ngờ Tô Ngọc Tuyết phản ứng dữ dội như thế, nhất thời có chút luống cuống. Sau đó nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của cô, liền rõ chuyện
gì. Hắn thầm cười khổ, hình như biến khéo thành vụng rồi?

Về phần Trấn Nguyên Tử, ông muốn dùng pháp thuật ép Tô Ngọc Tuyết từ trong cây nhân sâm quả ra ngoài. Thế là một đạo pháp thuật từ trong tay ông
đi về hướng Tô Ngọc Tuyết, Dương Tiễn vì thái độ của Tô Ngọc Tuyết có
chút thất thần, thế là chậm mất một bước.

Dương Tiễn vội vã dùng pháp thuật chắn lấy, sau đó nhìn thấy đạo pháp thuật
kia bị cây nhân sâm quả chắn lại. Chỉ là, đạo pháp thuật kia vì cây nhân sâm quả mà biến mất, không hề phản phệ lại Trấn Nguyên Tử. Mắt thần của hắn lấp lóe, loại thần lực này không giống như cây nhân sâm quả sẽ có.

“Đây…” Trấn Nguyên Tử không tưởng tượng nổi, nhìn cây nhân sâm quả, trên mặt
vừa vui mừng vừa mất mát. Hệt như đứa con mà mình bảo vệ lại đi bảo vệ
kẻ xấu vậy, mang theo một tia chua xót nói không thành lời của phụ
huynh.

Cả cây nhân sâm quả đều phát ra ánh sáng đỏ tươi, rõ ràng, nó vốn không đồng ý để Tô Ngọc Tuyết bị mang đi, nó đang bảo vệ cô!

“Được được được, ta không mang nàng ta đi, ngươi đừng giận.” Trấn Nguyên Tử
mặc kệ sự đau lòng của mình, lập tức an ủi cây nhân sâm quả, “Ngươi
ngoan nhé, ta thật sự sẽ không mang người đi đâu.”

Nghe thấy lời Trấn Nguyên Tử, cây nhân sâm quả quả nhiên yên tĩnh lại. Nó
tiếp tục đứng yên, hệt như trước đây vậy, lẳng lặng phơi nắng. Chỉ là,
bấy giờ, hai người có mặt đều không cho rằng cây nhân sâm quả này là một cái cây không có ý thức.

Có chỗ dựa, Tô Ngọc Tuyết vui vẻ không thôi. Cô làm mặt quỷ với Dương
Tiễn, sau đó nấp sau lưng cây nhân sâm quả không chịu ra ngoài. Hừ hừ,
trước lúc gã xấu xa kia xin lỗi mình, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho
hắn, cũng sẽ không ra ngoài!

Dương Tiễn thầm thở dài bất đắc dĩ, xem ra cần phải bàn bạc trước với Trấn
Nguyên Tử, sau đó lại nói chuyện với cô sau. Hi vọng cô đừng giận quá.
“Quán chủ, ta có thể trò chuyện riêng cùng ngươi không?”

Trấn Nguyên Tử nhìn Dương Tiễn, im lặng một lúc rồi gật đầu, “Được, đến tịnh thất bế quan của ta đi.” Nơi đó vô cùng an toàn, ngoại trừ thánh nhân,
ai cũng không nghe thấy được cuộc trò chuyện của họ.

Dương Tiễn khẽ gật đầu, “Mời.”

“Mời.”

Hai người xoay người rời đi, Tô Ngọc Tuyết không kìm được ló đầu ra, sau đó thấy Dương Tiễn quay đầu. Cô lần nữa làm mặt quỷ rụt đầu lại, tính tình hệt như trẻ nhỏ. Cười cười cười cười, cười gì mà cười chứ, cho dù chàng có cười đẹp hơn nữa, ta cũng không tha thứ cho chàng đâu!

Tô Ngọc Tuyết cuộn chặt tay, cố gắng kiềm chế bản thân không bị quả bom bọc đường kia ăn mòn tâm hồn mình.

[Ta…Ta…]

Bấy giờ, Tô Ngọc Tuyết nghe thấy một giọng nói. Là giọng của thiếu niên,
chỉ là hình như vẫn chưa biết nói, cứ ta ta ta ta. Cô nghĩ ngợi, sau đó
bay đến trước mặt ý thức kia, quả nhiên cô nhìn thấy một bóng người đang nói chuyện, liền mở miệng hỏi: “Ngươi là cây nhân sâm quả ư?”

Ý thức kia đã ngưng tụ thành hình người, nhưng hồn phách so với mình còn
trong suốt hơn, hơn nữa hình người cũng chưa hoàn chỉnh, chỉ là có hình
dáng mà thôi. Tô Ngọc Tuyết nhìn thấy hình dáng đôi môi mấp máy trên mặt của hồn phách kia, cho nên đoán rằng y đang nói chuyện.

[Ta…Ta không…]

“Hả? Ngươi không cái gì?” Tô Ngọc Tuyết đối với cây nhân sâm quả rất nhẫn
nại, không chỉ vì y vừa giúp đỡ mình, mà còn vì đây là người ủy thác lần đầu cô gặp mặt!

Nhiệm vụ trước kia đều là Tiểu Ác giành được nhiệm vụ, sau đó cô sẽ có được
kí ức của người ủy thác, tiến vào trong thế giới làm nhiệm vụ. Về chuyện gặp mặt người ủy thác, đó là chuyện chưa từng có. Đương nhiên, Tô Ngọc
Tuyết cũng không phải là người dễ dàng có hảo cảm gì với người khác.

Vì trải qua những chuyện trước kia, thật ra sâu trong lòng cô vẫn là có
hơi lạnh lùng. Chỉ là, mỗi một người ủy thác đều do ông trời lựa chọn,
không cần phải nói, họ đều là người tốt cả. Nếu đã là người tốt, thế chỉ đành đối xử với nhau thật tốt thôi.

Căn cứ về đủ loại nguyên nhân, e rằng cây nhân sâm quả chỉ nói được một hai chữ, hơn nữa còn rất chậm, Tô Ngọc Tuyết cũng không có nửa điểm không
vui, không có nửa điểm không kiên nhẫn.

[Ngươi…Đừng đi…Giúp…] Cây nhân sâm quả nhiều nhất cũng chỉ nói được vài chữ
này, cuối cùng hệt như đã dùng cạn sức lực, sao cũng không nói thêm chữ
nào nữa.

Tô Ngọc Tuyết cười nhìn y, “Ý của ngươi là ta đừng đi, bởi vì còn phải giúp ngươi, đúng không?”

Cây nhân sâm quả gật đầu, trên người y tỏa sáng lấp lánh, hệt như rất vui vậy.

Tô Ngọc Tuyết cười càng rạng rỡ hơn, cảm thấy cây nhân sâm quả giống như
một đứa trẻ, dù giọng nói của y là giọng thiếu niên. “Ta đương nhiên sẽ
không đi rồi, ta vẫn phải giúp ngươi mà, hơn nữa, cảm ơn ngươi vừa rồi
cũng đã giúp ta.”

[…Đừng…] Chỉ có một âm, nhiều hơn hắn cũng không nói ra.

“Đừng khách khí, đúng không?” Dứt lời, cô lại nhìn thấy cây nhân sâm quả gật
đầu. Cô còn muốn nói gì đó, lại phát hiện ra y nằm dài phơi nắng, sau đó liền im bặt. Ồ, đợc thôi, thân là một cái cây, thích phơi nắng, cũng
không có gì không đúng cả.

Bỏ đi bỏ đi, xem như là bầu bạn cùng bạn mới vậy, cô cũng nên bắt chước
phơi nắng theo. Tô Ngọc Tuyết nghĩ như thế, cũng nằm dài ra phơi nắng.

Về việc một cái cây nhân sâm quả tại sao có thể khiến Trấn Nguyên Tử dừng
tay, cùng vấn đề pháp lực của y trông có vẻ rất mạnh, thì không nằm
trong phạm vi suy nghĩ của Tô Ngọc Tuyết. Dù sao, cũng sẽ có người giải
quyết.

Tuy trong lòng có chút hoảng loạn, cũng hơi giận dỗi, nhưng không thể không thừa nhận là, lúc cô biết Dương Tiễn là biểu ca, trong lòng cô liền cảm thấy an toàn. Khụ khụ, chỉ là, nên làm khó vẫn phải làm khó.

Cô, bây giờ là Tô Nữu Hỗ Lộc Ngọc Tuyết*! Tuyệt đối sẽ không chịu thua!

(* Ý chỉ là biến thành nhân vật phản diện, đã hắc hóa. Bắt nguồn từ phim
Hậu Cung Chân Hoàn Truyện, Chân Hoàn vốn không phải họ Nữu Hỗ Lộc nhưng
sau khi trở thành nhân vật phản diện lại đổi tên.

Bổ sung thêm thông tin, họ Nữu Hỗ Lộc là một trong tám thị tộc lớn của Mãn Thanh, và là thị tộc có nhiều phi tần nhất.)

Trong tịnh thất bên kia, Trấn Nguyên Tử ngồi đối diện Dương Tiễn. Chỉ là hai
người đều không lên tiếng, trong phòng một mảnh yên ắng.

Rất lâu sau đó, Trấn Nguyên Tử mở lời: “Nhị Lang Chân Quân không biết có chuyện gì muốn cùng ta nói riêng nhỉ?”

“Quán chủ nếu đã hỏi thẳng, thế Dương Tiễn cũng không cần vòng vo nữa.” Đôi
mắt Dương Tiễn nhìn thẳng Trấn Nguyên Tử, “Đương nhiên là vì ý thức
trong cây nhân sâm quả.”

“Chẳng qua chỉ là một ý thức vừa sinh ra, sao có thể được Nhị Lang Chân Quân
xem trọng như thế?” Vẻ mặt Trấn Nguyên Tử hờ hững, hoàn toàn không nhìn
ra trong tay ông đã ngưng tụ pháp lực.

Dương Tiễn lại hệt như không hề phát giác, “Tam Thanh Nhất Mạch ta, cùng hai
người tây phương kia không có qua lại nhiều. Nếu không phải bây giờ tây
phương đã đổi chủ, e rằng càng xa lạ hơn.”

Tay Trấn Nguyên Tử lập tức siết chặt, sau đó liền cười, “Những chuyện này
mọi người đều biết, hình như không cần Nhị Lang Chân Quân cố tình nói
rõ?”

“Lời này của Dương Tiễn chẳng qua là muốn nói với quán chủ, ta và ngươi
không phải là kẻ địch, mà là bạn bè mới phải.” Dương Tiễn nhìn về hướng
cây nhân sâm quả, “Ta dùng đạo tâm xin thề, tuyệt đối không lộ ra
ngoài!”

Trấn Nguyên Tử nghe xong câu này, thả lỏng hơn chút, nhưng ông im lặng hồi
lâu mới nói tiếp: “Chỉ cần im lặng là được, những chuyện khác cứ để ta
giải quyết.”

“Không ngờ quán chủ lại vì y làm đến bước này.”

“Ha.” Trấn Nguyên Tử giật giật khóe môi, “Y là một người rất tốt bụng, vì thế mới gặp phải họa sát thân. Nhưng ân tình của y đối với ta, ta không thể nào quên được.”

“Quán chủ quả là chính nghĩa, cao thượng.” Vẻ mặt của Dương Tiễn cũng nghiêm
nghị hơn. “Vị nữ tử kia là nhân duyên của ta, vẫn hi vọng để ta ở lại
trong Ngũ Trang Quán.” Vì câu nói này của Trấn Nguyên Tử, hắn cũng đem
chút chuyện mình ra nói.

Đúng vậy, đó là một người rất tốt bụng, giúp đỡ không ít người. Chỉ là lúc
ân tình quá lớn không thể trả nổi, nếu đã không trả nổi nữa chi bằng
khiến người đó biến mất sẽ không cần trả nữa. Dương Tiễn không biết bao
nhiêu người ôm tâm lý đó, bàng quan nhìn người kia chết đi.

Nhưng chuyện hắn biết, Trấn Nguyên Tử dưới tình huống này vẫn chịu giúp đỡ,
tuyệt đối là người có tình có nghĩa. Dương Tiễn trước giờ đều bội phục
loại người này.

Trấn Nguyên Tử cười khổ, “Hóa ra là như thế, ta nói ngài quá chú ý đến nàng ta. Được thôi, ở lại cũng được. Chẳng qua…”

“Chuyện của ngươi, ta không nhúng tay, chuyện của y, ta không tham dự.” Dương
Tiễn lập tức hiểu ý ông, “Chỉ là, chuyện của vị nữ tử kia, là do ta giải quyết.”

“Đương nhiên.” Trấn Nguyên Tử gật đầu, thật ra trong lòng ông cũng có một
phỏng đoán. Cây nhân sâm quả đã vạn vạn năm mới có ý thức, chưa chắc
không vì nàng ta.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.