Tô Ngọc Tuyết hệt như thỏ con bị dọa sợ, cảnh giác dựng thẳng tai lên quan sát xung quanh.
“Ha ha.” Trong tân phòng vang lên tiếng cười thấp của Vương Lăng Minh, dáng vẻ này của Tô Ngọc Tuyết, thật sự rất đáng yêu.
“Chàng cười gì chứ?” Tô Ngọc Tuyết không chịu thua, trừng mắt nhìn hắn. Cười cười cười, có gì buồn cười chứ!
“Ta chỉ là cười vì,” Vương Lăng Minh đưa tay vuốt ve gò má cô, “Ta cuối cùng cũng cưới được nàng rồi.”
Tô Ngọc Tuyết lập tức đỏ mặt, lại cố vờ như không có chuyện gì, “Ta khi
nào nói không chịu gả cho chàng chứ, nói như kiểu ta làm khó làm dễ
chàng nhiều lắm vậy.”
“Không phải như thế.” Vương Lăng Minh cười, “Ta không sợ nàng làm khó ta, ta
chỉ sợ nàng hối hận không chịu gả cho ta. Tuy nhiên nàng cũng chưa từng
làm khó ta.” Câu nói kia trên lễ đường, suýt nữa khiến hắn cho rằng cô
không chịu gả.
Cô vốn là do mình lừa về, nếu cô hối hận, hắn cũng không thể trách cô. May mà cô không hối hận. “Nàng nguyện ý bảo vệ ta, trong lòng ta rất vui.”
Vui nhất là câu ‘phu thê bọn ta’.
Tô Ngọc Tuyết vừa nghe liền hiểu, “Ta giận chỉ vì yêu quái nọ dám hủy đi
hôn lễ của mình, mới không thèm bảo vệ chàng đâu.” Chỉ là, nói như thế
nhưng lại không đủ khí thế.
Trên hỉ đường, Tô Ngọc Tuyết nghe thấy mẫu đơn yêu kia khăng khăng nói Vương Lăng Minh phụ nàng ta, trong lòng liền tức giận. Dù là thật thì cũng
thôi đi, rõ ràng không có chuyện đó còn nói dõng dạc như thật, quả khiến cô tức điên lên mà.
Tuy Vương Lăng Minh ngăn Ngọc Bản nói tiếp nhưng Tô Ngọc Tuyết cảm thấy mọi người đều không tin, cho rằng hắn hẳn đang diệt khẩu. Nghĩ đến chuyện
này, cô liền không nhịn được nữa.
Tuyệt đối không được! Nào có thể để mặc cho người ta thuận miệng khi dễ? Ha
ha, nếu không phải cô đang phủ khăn trùm đầu, lập tức sẽ cho nàng ta một kiếm. Người của cô, mình còn chưa bắt nạt, sao đến lượt người khác chứ?
Vương Lăng Minh nhìn gương mặt bất bình của cô, ý cười bên môi hắn càng sâu
hơn. Dù cô cứng miệng thế nào đi nữa, hắn biết cô bảo vệ hắn là đủ rồi.
Cho nên, thật sự không phải mỗi mình hắn cho đi, đúng không?
Tô Ngọc Tuyết muốn nói gì đó, nhìn mặt hắn, liền quên sạch mọi thứ. Hắn
vốn đã điển trai, hơn nữa thường ngày không thích cười, nên vừa cười rộ
liền khiến cả căn phòng sáng bừng lên.
Cô ngây người nhìn Vương Lăng Minh, muốn nói gì làm gì đều quên cả. Đẹp
trai như thế, thật sự đủ mị hoặc lòng người. Nếu không phải tính hắn
lạnh lùng, cũng không thích cười, thế nhất định sẽ trêu chọc vô số yêu
nữ nhỉ.
Dù sao đi nữa đây cũng là thế giới liêu trai, những yêu nữ kia vốn đều
thích các nam tử có gương mặt ưa nhìn, càng không cần nói đến dung mạo
cỡ Vương Lăng Minh. May mà hắn có bản lĩnh, pháp lực cao cường mới có có thể bảo vệ bản thân thật tốt, nếu không chắc chắn sẽ không giữ được sự
trong sạch của mình.
Ủa, chờ đã, Vương Lăng Minh còn họ Vương nữa, chính là Vương lang mà yêu nữ yêu thích. Hắn thật sự tập hợp đủ một đống điều kiện thu hút yêu nữ.
Chậc chậc, nếu không có phép thuật, chắc chắn sớm đã bị ăn sạch rồi.
Tô Ngọc Tuyết càng nghĩ càng xa, gương mặt si mê chợt biến thành cười
gian, suýt nữa có chút hèn mọn. Tuy nói dung mạo cô xuất chúng, nhưng
thật sự khiến người ta không muốn nhìn thẳng.
Vương Lăng Minh giơ ngón trỏ lên, búng lên trán cô, giọng ôn hòa: “Dọn sạch những thứ kia trong đầu nàng đi, đừng nghĩ nữa.”
“Ui da.” Tô Ngọc Tuyết sờ trán, “Làm gì đánh ta chứ, hơn nữa, ta không nghĩ gì mà.” Cô vốn có chút chột dạ nhưng càng nói càng hùng hồn đầy lý lẽ.
Cô cảm thấy mình không nghĩ thứ gì cần dọn dẹp cả. Vốn là chuyện đứng đắn, cần gì phải dọn sạch chứ? Đều do hắn chuyện bé xe to. Còn dám búng trán mình, quá đáng!
Vương Lăng Minh dở khóc dở cười, bây giờ hắn bị trả đũa rồi sao? “Phải phải phải, là ta không đúng.”
“Đương nhiên là thế rồi.” Nhận được lời ‘xin lỗi’ của Vương Lăng Minh, Tô Ngọc Tuyết dường như cảm thấy mình thật sự không sai, càng thêm ‘hùng hổ khí thế’ hơn.
Vương Lăng Minh tiến lên trước một bước, một tay vòng qua eo cô, một tay vuốt ve gương mặt cô, “Lời nương tử nói, vi phu sao dám trái lời? Đương
nhiên, đều là nàng đúng.”
“Chàng…” Tô Ngọc Tuyết cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn, lập tức nói lắp, “Chàng…Sát gần ta như thế làm gì?”
“Bởi vì,” Vương Lăng Minh càng tiến gần hơn một chút, chóp mũi của hai người chạm vào nhau, “Vi phu là trượng phu tốt của nương tử, trượng phu
trượng phu, gần trong một trượng mới là phu, phải không? Nếu đã như thế, nàng cùng ta đương nhiên nên gần thêm chút nữa.”
“Không…Không đúng,” Tô Ngọc Tuyết muốn lùi về sau một chút nhưng bàn tay to của hắn
giữ chặt cô, vốn dĩ không cách nào lùi về sau, “Chàng rõ ràng là…” Cô
lập tức mở to mắt, nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc, cả người đều
ngây ngốc, đương nhiên những lời sau đó cũng nói không thành lời.
Vương Lăng Minh chỉ hôn khẽ lên môi Tô Ngọc Tuyết, nào ngờ cô lại hệt như bị
dọa ngốc rồi. Hắn rời khỏi môi cô, khẽ cười một tiếng, “Chỗ nào không
đúng, xin nương tử nói cho.”
Tô Ngọc Tuyết cuối cùng cũng ngốc triệt để, căn bản không biết phải trả lời thế nào, chỉ chớp mắt nhìn hắn.
“Haiz.” Vương Lăng Minh thở dài, đưa tay che lấy đôi mắt Tô Ngọc Tuyết, “Nương tử, nàng hẳn nên nhắm mắt mới phải.”
Tô Ngọc Tuyết vừa rồi vẫn cả mặt mơ hồ nghe thấy lời hắn chợt phản ứng
lại, cô mở mắt, “Dựa vào gì mà chàng bảo ta nhắm mắt chứ, ta muốn mở
mắt.”
Vương Lăng Minh lại cười, “Như thế, cũng được.”
Hửm? Gì cũng được? Tô Ngọc Tuyết chưa hiểu ý trong lời hắn, nhưng cô cũng rất nhanh không cần nghĩ nữa.
Vương Lăng Minh gỡ mũ phượng trên đầu cô xuống, đặt sang một bên, sau đó là
trâm cài, trang sức, từng thứ một đều gỡ xuống. Hắn nhìn dáng vẻ cô như
trút được gánh nặng, lại phì cười.
Dường như, chỉ cần ở bên cạnh cô, hắn vẫn luôn rất dễ cười.
Tô Ngọc Tuyết đang muốn cảm ơn hắn giúp mình nhẹ nhõm hơn nhiều, sau đó
lại thấy đôi tay hắn đặt lên vạt áo mình. Đôi tay gầy gầy thon dài nhưng lại trông vô cùng khỏe khoắn, đương nhiên đôi tay này rất đẹp. Chỉ là,
vị trí của đôi tay này hình như không đúng lắm. “Chàng…”
Vương Lăng Minh không muốn từ miệng nghe lại nghe thấy lời từ chối nên lần
nữa phủ lấy môi cô. Tay hắn vô cùng linh hoạt, bất kể là luyện chữ hay
là pháp thuật đều là hạ bút thành văn. Mà đôi tay ấy hiện giờ đang cởi
vạt áo của Tô Ngọc Tuyết cũng linh hoạt vô cùng.
Hắn từng chút một vân vê đôi môi cô, từ trong ra ngoài, khiến cô hoàn toàn
không thể nào chống cự. Vì những điều này đối với cô mà nói đều quá xa
lạ, cô không biết phải làm sao mới phải. Cuộc đời trước đây của cô chỉ
chống chọi với bệnh tật tiếp tục sống tiếp, không thể người nhà mình
phải lo lắng là ổn rồi, cô căn bản không có tâm sức đâu để là những
chuyện khác.
Thế nên, Tô Ngọc Tuyết chưa từng yêu đương, càng không biết phải ứng phó
với loại tình huống này thế nào. Cô chỉ có thể làm theo động tác của
Vương Lăng Minh, chìm đắm trong tình cảm hoàn toàn xa lạ này.
Vương Lăng Minh đẩy cô ngã lên giường, sau đó liền đè lên. Giá y của Tô Ngọc
Tuyết đã bị cởi ra, theo cả người cô rơi trên giường, giá y đỏ phản
chiếu da thịt như tuyết, càng làm nổi bật vài phần trắng mịn, cũng càng
tôn lên thêm phần kiều diễm.
Hắn để lại ấn ký lên da thịt trắng nõn thuộc về mình, từng dấu vết lấm tấm
đo đỏ càng khiến cả người Tô Ngọc Tuyết trông càng hấp dẫn.
“Ưm…” Tô Ngọc Tuyết có chút sợ, đây là lĩnh vực mình chưa bao giờ trải qua, cô thật sự hơi sợ.
Đôi tay Vương Lăng Minh giữ lấy hai tay cô, “Đừng sợ, ta sẽ không làm nàng
bị thương.” Nụ hôn vụn từ trên trượt xuống, từ bên môi kéo xuống xương
quai xanh. Sự dịu dàng của hắn hóa giải cơn sợ hãi của cô, từng chút
từng chút một, chiếm lĩnh triệt để.
Nến long phượng lay động, trên bức rèm đỏ phản chiếu bóng hai người triền
miên dây dưa. Tiếng nức nở nho nhỏ cùng tiếng thở gấp gáp từ bên trong
truyền ra, phủ lên cả phòng ái muội.
Hồng Lăng cùng Lục Thù vẫn luôn gác ở bên ngoài tân phòng, nhưng bọn họ
không nghe thấy gì cả. Lục Thù còn đỡ, trước giờ thần kinh thô, cũng
không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng Hồng Lăng thì không ổn rồi, nàng sốt
sắng đi đi lại lại, sợ tiểu thư đến giờ mới hối hậu không chịu gả cho
phu quân tốt như thế, lại lo lắng cô gia có phải đang ức hiếp tiểu thư
hay không.
Nàng vốn là người hay lo, còn lớn hơn Tô Ngọc Tuyết vài tuổi, vẫn luôn xem cô như con nít, sao có thể không lo được chứ?
Ma ma Vương phủ thấy thế liền cười, “Hồng Lăng cô nương đừng sốt ruột,
thiếu gia bọn ta pháp lực cao cường, trong tân phòng ngài ấy đã tạo pháp thuật rồi, ngươi ta đều không nghe thấy. Nên sẽ không xảy ra chuyện mà
ngươi nghĩ đâu.” Bọn họ đều đã quen rồi, nếu không có lệnh của Vương
Lăng Minh, trước giờ họ đều giữ cương vị canh giữ, những thứ khác không
cần lo lắng.
“Hóa ra là vậy.” Hồng Lăng cười ngượng ngùng, “Thế thì tốt, thế thì tốt.”
Nhưng nàng vẫn lo lắng, nghìn vạn lần không thể tiểu thư bị ức hiếp, nếu không dù đấu không lại, nàng cũng phải liều cả mạng mình.
Chỉ là Hồng Lăng vẫn còn chưa gả, nên không biết, đêm tân hôn vốn là thời
điểm tân nương bị ức hiếp. Chỉ là, loại ức hiếp này không giống với loại ức hiếp mà nàng nghĩ thôi.
Hôm sau, Tô Ngọc Tuyết rất sớm liền tỉnh rồi. Vì giường cùng phòng này đều
xa lạ, không có hơi thở quen thuộc của cô. Cho nên rất sớm liền tỉnh
dậy. Sau khi tỉnh táo, tất cả chuyện đêm qua đều xuất hiện trong đầu,
khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Cô nhìn người ngủ bên cạnh, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó chuẩn bị
rời giường thay quần áo. Cô hẳn nên dậy sớm để dâng trà cho bố mẹ chồng
mới phải, phụ nữ sửa soạn rất lâu, cô đương nhiên phải dậy sớm một chút.
Nhưng Tô Ngọc Tuyết vừa vén chăn ra, liền bị cánh tay sau lưng ôm lấy eo cô. “Ôi chao, chàng làm gì vậy, mau thả ta ra.”
Vương Lăng Minh gục đầu lên vai cô, cười nói: “Trời còn sớm, nương tử sao lại dậy sớm thế?” Xem ra đêm qua hắn trước khi ngủ thi triển pháp thuật với cô có tác dụng thật, chí ít, giờ đây cô vẫn có thể cùng mình phân cao
thấp, cũng không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.
“Đương nhiên là dậy sớm dâng trà cho công công, bà bà*.” Tô Ngọc Tuyết lườm hắn, “Chẳng lẽ còn muốn công công bà bà chờ ta ư?”
(* Bố mẹ chồng)
“Không cần.” Vương Lăng Minh nghiêng đầu hôn lên mặt cô, “Phụ thân và mẫu thân cũng cần phải nghỉ ngơi, nàng nếu đến đó quá sớm, sẽ không gặp được họ
đâu.” Phụ mẫu hắn cũng rất ân ái, thức dậy trễ hơn so với họ nhiều.
“Mới không thèm tin chàng đấy.” Tô Ngọc Tuyết đẩy tay Vương Lăng Minh ra, từ trên giường bước xuống. Đáng tiếc, sức lực cùng pháp thuật của cô đều
không bằng, căn bản vô dụng.
Hai người đang ầm ĩ, bỗng nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa. Người nọ chỉ gõ vài tiếng, “Hồi bẩm thiếu gia, mẫu đơn yêu kia xảy ra chuyện rồi.”