Nam Quảng nhíu nhíu mày.
Rõ ràng Tiêu Dịch chỉ là cái xuất thân không rõ ti tiện con nuôi, thế nhưng là hắn ngồi ở chỗ đó khí thế quái dọa người, so quan lão gia còn uy phong, hắn có chút sợ hãi. . .
Trên cáng cứu thương, Nam Yên mắt lạnh nhìn.
Nam Bảo Y hai ngày trước không biết nói với Nam Tiểu Thiến cái gì, vậy mà xúi giục đám kia nghèo thân thích đi nhà nàng phá phách cướp bóc, đem trong nhà làm cho rối tinh rối mù, hơi giá trị ít tiền đồ vật đều bị cướp sạch!
Lúc trước ở trước mặt nàng chẳng bằng con chó Nam Tiểu Thiến, thế mà còn dám dẫn người đánh nàng!
Hôm nay không báo thù này, nàng Nam Yên thề không làm người!
Nàng chống đỡ lấy ngồi dậy, mặt mũi tràn đầy yếu đuối, “Cha, ngài nếu là sợ hãi, chúng ta còn là về nhà đi. Chỉ là đáng thương trong nhà bị nện được rối tinh rối mù, mẫu thân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nữ nhi tức thì bị đánh cho không thành hình người. . .”
Ủy khuất tiếng khóc, lệnh Nam Quảng tình thương của cha tràn lan.
Hắn ưỡn ngực, cầm cây gậy chỉ vào Tiêu Dịch: “Đây là chúng ta Nam phủ việc nhà, ngươi một ngoại nhân mù lẫn vào cái gì? Lại không đem Nam Bảo Y giao ra, ta gọi người đánh vào đi!”
Tiêu Dịch môi mỏng nhẹ câu, “Tam thúc đều có thể thử một lần.”
“Ngươi —— “
Nam Quảng tức giận đến ngực chập trùng.
Hắn vừa vội rống rống chỉ vào thư phòng mắng: “Nam Bảo Y, ngươi trốn ở bên trong làm gì, mau cút ngay cho ta đi ra! Ngươi tại tộc học gây chuyện thị phi thì cũng thôi đi, còn đem trướng tính tại tỷ tỷ ngươi trên đầu, ngươi còn là người sao? ! Ngươi nương chết sớm, trong phủ đem ngươi yêu chiều được không ra thể thống gì, thật sự là có nương sinh không có mẹ dưỡng —— “
“Tam thúc!”
Tiêu Dịch nghiêm nghị đánh gãy hắn.
“Ta còn mắng sai hay sao? !” Nam Quảng ngẩng đầu ưỡn ngực, “Ta hôm nay không riêng muốn mắng nàng, ta còn muốn đánh nàng! Nữ hài nhi gia gia tâm địa ác độc độc, kêu cái gì sự tình? ! Nam Bảo Y, ngươi nếu là có tỷ tỷ ngươi một nửa ôn nhu quan tâm, cha ngươi ta về phần lưu lạc bên ngoài? !”
Nắng xuân thấu thất, trên sàn nhà chiếu xạ ra khinh cửa sổ như ý lăng hoa văn.
Nam Bảo Y ôm sách, lẳng lặng ngồi xổm ở phía kia quang ảnh bên trong.
Rõ ràng tắm rửa ánh mặt trời ấm áp, đáy lòng lại phát ra chưa bao giờ có lạnh.
— QUẢNG CÁO —
Một hạt nước mắt, “Lạch cạch” rơi xuống.
Dần dần, càng nhiều nước mắt tích táp nện ở trên sàn nhà.
Nàng đưa tay phủi con mắt, lại càng lau càng nhiều.
Rốt cục ngừng lại nước mắt, nàng để sách xuống, thoải mái đi đến ngoài phòng.
Nàng đứng ở dưới mái hiên, triều Nam Quảng giơ lên khuôn mặt tươi cười, “Ngài muốn đánh ta?”
Nam Quảng ngẩn người, không ngờ tới nàng dễ dàng như vậy liền đi tới.
Hắn ôm cây gậy, không hiểu có điểm tâm hư, ngập ngừng nói: “Kia cái gì. . .”
Nam Bảo Y như cũ uốn lên mặt mày, “Ngài tin vào Nam Yên lời nói của một bên, cảm thấy là ta ở bên ngoài gây họa, là ta hại các ngươi một nhà không được sống yên ổn. Thế nhưng là tộc học lí có nhiều người như vậy, ngài vì cái gì liền không hỏi xem người khác, lúc ấy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
“Cái này. . .”
Nam Quảng chần chờ.
Nam Bảo Y đem ngày ấy tộc học sự tình, bình tĩnh tự thuật một lần.
Nam Quảng nghe xong càng thêm chần chờ, “Yên nhi, ngươi biết rõ Kiều Kiều thân phận, lúc ấy vì sao không nói cho Nam Tiểu Thiến, ngược lại để tùy khi dễ Kiều Kiều?”
“Cha, ta lúc ấy đều dọa mộng, căn bản không quản được nhiều như vậy.” Nam Yên nước mắt giàn giụa, lại hạ giọng nói, “Huống chi kia cũng là chuyện đã qua, ngài đừng quên chúng ta hôm nay tới mục đích.”
Nam Quảng nhớ tới cái gì, lập tức làm bộ ho khan hai tiếng, “Kiều Kiều, tộc học chuyện là cái hiểu lầm, cha trách oan ngươi, ngươi không cần để ở trong lòng.”
Nam Bảo Y sắc mặt như thường, “Ngài nếu là vô sự, ta vào nhà đi học.”
“Cha ngươi ta đều phải chết, ngươi đọc cái gì sách? Trên sách nói thế nào, bởi vì cái gọi là phụ mẫu mệnh, phụ mẫu mệnh. . .”
Nam Quảng gãi gãi đầu, len lén liếc hướng Nam Yên.
Nam Yên không vui.
— QUẢNG CÁO —
Vừa ra đến trước cửa nàng nhìn chằm chằm lão cha lặp đi lặp lại đọc thuộc lòng những lời kia, kết quả là hắn còn là lưng không ra cái nguyên cớ.
Nàng đành phải tự thân lên trận, “Kiều Kiều, 《 Đệ Tử Quy 》 có lời, 'Phụ mẫu giáo, cần kính nghe; phụ mẫu trách, cần thuận nhận', chúng ta sinh tại nhà giàu sang, càng hẳn là minh lễ biết hổ thẹn, hiểu được cái gì là hiếu thuận. Phụ thân hôm nay tức giận, có rất lớn một bộ phận nguyên nhân là bởi vì ngươi bất hiếu.”
“Ta làm sao không hiếu?”
“Phụ thân lưu lạc bên ngoài, ở là mướn được nhỏ tạp viện, ăn chính là cơm rau dưa, mặc chính là vải thô áo gai, mà ngươi lại tại trong phủ hưởng thụ lấy sơn trân hải vị tơ lụa, đây không phải bất hiếu, lại là cái gì?”
Nam Bảo Y cười, “Vậy ý của ngươi là. . .”
“Làm nữ nhi, ngươi có phụng dưỡng phụ thân nghĩa vụ. Ngươi hẳn là đem ngươi đồ cưới lấy ra, cung cấp phụ thân hưởng dụng.”
Nam Bảo Y nhìn xem nàng.
Nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, phảng phất đứng ở đạo đức điểm cao bên trên, có thể tùy ý chỉ điểm giang sơn.
Nhưng lật đi lật lại, vẫn là vì vàng bạc tài bảo, vinh hoa phú quý.
Nàng nghiêng đầu một chút, “Ta ngược lại là cảm thấy, tỷ tỷ càng thêm bất hiếu.”
Nam Yên nhíu mày: “Ngươi nói cái gì? !”
Nam Bảo Y nói năng có khí phách: “Phụ thân sở dĩ lưu lạc bên ngoài, là ngươi cùng Liễu di nguyên nhân. Nếu như ngươi quả thật có hiếu tâm, nên khuyên hắn hồi phủ, kể từ đó hắn cũng có thể hướng tổ mẫu tận hiếu. Ngươi cố ý ly gián hắn cùng tổ mẫu tình cảm, hư phụ thân hiếu thuận thanh danh, là trên đời này thứ nhất bất hiếu người!”
Nam Yên không dám tin, Nam Bảo Y vậy mà có thể nói ra như thế có lý có cứ một phen!
Nàng nắm vuốt khăn hai tay, không thể tự đè xuống run rẩy.
Lần đầu, tại Nam Bảo Y trước mặt cảm nhận được áp bách.
Nàng bây giờ chính là nghị thân niên kỷ, còn trông cậy vào có thể gả cho Thục trung quyền quý, nhưng một cái “Bất hiếu” tội danh giữ lại, nàng còn thế nào nghị thân?
Lời nói này cũng không thể kêu ngoại nhân nghe thấy!
Trong mắt nàng đựng đầy nước mắt, tranh luận nói: “Ta chỉ là tham luyến tình thương của cha, cũng không có hư phụ thân thanh danh ý nghĩ!”
— QUẢNG CÁO —
Nam Bảo Y từ chối cho ý kiến.
Nam Yên vội vàng bắt lấy Nam Quảng ống tay áo, khóc ròng nói: “Phụ thân, Kiều Kiều nàng khinh người quá đáng. . . Nàng oan uổng ta!”
“Ngoan, không khóc không khóc ha!” Nam Quảng không thể gặp nữ nhi rơi lệ, vội vàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lại mắt lom lom nhìn chăm chú về phía Nam Bảo Y, “Kiều Kiều, ngươi sao có thể khi dễ tỷ tỷ ngươi đâu? Nàng thế nhưng là ngươi duy nhất thân tỷ tỷ!”
“Trên đời này cái nào thân tỷ tỷ, sẽ khuyến khích phụ thân đoạt muội muội đồ cưới?”
Nam Quảng mặt đỏ lên, “Yên nhi là vì ta tốt!”
Nam Bảo Y giống như là nghe thấy được chuyện cười lớn, “Thật cha, ngươi biết đoạt nữ nhi đồ cưới sẽ bị người chế nhạo sao? Đến lúc đó Nam Yên cùng Liễu Tiểu Mộng vượt qua phú quý thời gian, ngươi lại muốn gánh vác thế nhân chửi rủa, Nam Yên quả nhiên là vì tốt cho ngươi?”
Nam Quảng cau mày.
Nam Bảo Y chỉ hướng Tùng Hạc viện phương hướng: “Trong lòng ngài nếu là còn có chúng ta cái nhà này, liền ngay lập tức đi hướng tổ mẫu nhận lỗi thỉnh tội. Ngài nếu là còn băn khoăn Liễu Tiểu Mộng cùng Nam Yên, ngài sớm làm rời đi, lại không muốn về trong phủ nhảy nhót!”
Nàng biết nàng lão cha mang tai mềm, lại là cỏ đầu tường tính cách, không buộc hắn một thanh, hắn còn có thể mơ mơ màng màng được chăng hay chớ.
Vì lẽ đó, nàng hôm nay liền phải đem lời nói rõ!
Nam Quảng lúng túng: “Kiều Kiều a, ngươi làm gì muốn bức ta, cái này bảo ta làm sao tuyển. . .”
Nam Bảo Y muốn đợi một đáp án, trước mắt lại từng đợt biến thành màu đen.
Nàng hai bữa không ăn đồ vật, lại tốn đại lực khí học thuộc lòng cùng cãi nhau, cỗ thân thể này sớm đã chống đỡ không nổi, loạng chà loạng choạng mà triều mặt đất ngã quỵ ——
Tiêu Dịch mặt không thay đổi ôm lấy nàng.
Tiểu cô nương giữa lông mày đều là quật cường, vành mắt lại ẩn ẩn phiếm hồng, lông mi bên trên thậm chí còn ngưng kết nhỏ bé nước mắt.
Nàng giống như là một gốc non nớt mà cứng cỏi cây giống, cố gắng đột phá loại áo cùng bùn đất, lấy thẳng tiến không lùi tư thái đón gió sinh trưởng.
Hoàn khố ương ngạnh tiểu cô nương, lại cũng có làm người ta đau lòng thời điểm.
truyện yy vừa phải, nhân vật chính sát phạt quyết đoán, một bộ faloo đáng để thử
Edit: Thanh Thanh
Thăm bà Chu xong, Bùi Xuyên cùng Bối Dao đều về tiểu khu. Vốn dĩ vừa lúc được nghỉ cuối tuần nên Bối Dao cũng về nhà luôn.
Cô vừa đến cửa tiểu khu đã thấy em trai Bối Quân nhà mình đang ngồi xổm cùng mấy bạn nhỏ khác đào giun.
Đứa nhỏ hự hự đào đến hăng say, ánh mắt Bối Quân vừa nhìn thấy cô, cặp mắt đen láy liền sáng lên, tay nhỏ của cậu nhóc bẩn kinh khủng, đứng lên liền chạy như bay sà vào lòng cô, hét lên vui vẻ: “Chị!”
Bối Dao ngồi xổm xuống, ôn nhu mà ôm lấy cậu nhóc. Tiểu Bối Quân đầu cọ cọ trong ngực cô, ai nhìn vào cũng thấy cậu nhóc đối với chị mình vô cùng quyến luyến và thích cực kỳ.
Sau đó tiểu Bối Quân thấy một anh trai đứng bên cạnh chị mình. Bùi Xuyên lạnh mặt lạnh lùng nhìn cậu nhóc. Bối Quân lập tức rụt vào trong ngực Bối Dao. Lá gan cậu nhóc vốn dĩ cũng coi là lớn nhưng lúc này lại không dám hé răng.
Ánh mắt Bùi Xuyên dừng trên cái tay nhỏ đen sì của cậu nhóc đang để trên vai Bối Dao.
Bối Dao cảm thấy em trai đang sợ hãi. Bối Quân tuy mới bốn tuổi, nhưng lá gan không hề nhỏ. Sau đó thấy Bối Quân nhút nhát sợ sệt mà nhìn Bùi Xuyên.
Bối Dao nói: “Cậu ấy là anh Bùi Xuyên, tiểu Quân đã quên rồi sao?”
Bối Quân còn nhỏ, lúc này vẫn kiên trì không đáp lời.
Bùi Xuyên không nhìn hai chị em cô nữa, đi lên tầng.
Anh chưa từng ôm Bối Dao, một lần cũng không có. Nhưng khi anh còn nhỏ đã từng nhận được sự ôn nhu ấy. Đáng tiếc khi trưởng thành, dù cho cô ngây thơ, cũng hiểu nam nữ khác biệt, cô sẽ bảo trì khoảng cách với anh, giống như trước kia anh vẽ Sở hà Hán giới. Khi còn nhỏ, nụ hoa trên búi tóc nho nhỏ của cô sẽ lơ đãng mà vượt qua ranh giới đó nhưng khi bọn họ trưởng thành thì lại vô cùng tuân thủ giới hạn kia.
Tiểu Bối Quân nhẹ nhàng cáo trạng ở bên tai chị mình: “Em không thích anh ấy.”
Bối Dao bật cười, hỏi em mình: “Vậy em thích ai?”
“Anh Hổ Tử.”
Bối Dao cười đến mắt hạnh cong cong: “Đúng, anh Bùi Xuyên thật là hung dữ.”
“Chị cũng sợ anh ấy sao?”
“Ừ.”
“Vẫn là anh Hổ Tử tốt, anh ấy sẽ mang theo bọn em đi chơi.”
Bối Dao nghĩ thầm, Bùi Xuyên thật là trời sinh không có duyên với trẻ con. Khi còn nhỏ không có bạn chơi cùng, trưởng thành rồi thì trẻ con cũng không thích anh. Bối Quân không quen biết anh Bùi Xuyên này nhưng xuất phát từ bản năng của trẻ con, cậu nhóc nhìn ra được anh trai này tính tình cực kỳ không tốt.
~~~
Triệu Chi Lan đã báo cảnh sát hai ngày trước, cảnh sát tìm kiếm nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được con chó đã dọa con gái và con trai nhà bà.
Tuy đây không phải mùa hoa cải dầu nhưng làm một người mẹ, trong lòng Triệu Chi Lan vẫn sầu lo không thôi. Bà hai ngày này mỗi ngày đều tự mình đưa đón con trai. Qua hồi lâu không thấy con chó kia đâu nữa cuối cùng bà mới an tâm.
Bối Quân bốn tuổi, ngày ngày mang theo một cây kiếm nhỏ, muốn lên trời, xuống đất.
Hôm nay Triệu Chi Lan nấu cơm, Bối Dao làm bài tập, cậu nhóc liền cùng các bạn nhỏ trong tiểu khu đi ra trèo mấy cây dâu ở bên ngoài tiểu khu. Cây dâu đã rất già rồi, tiểu khu cũng rất lâu rồi, tuổi chúng nó vượt xa mấy đứa nhỏ này.
Bối Quân nhỏ nhất, mắt thấy mấy đứa lớn tầm bảy tám tuổi đều đang bò lên cây, cậu nhóc chân nhỏ cũng nỗ lực trèo. Có đứa nhóc cười: “Ha ha ha Bối Quân, đừng trèo nữa,em ở dưới chờ xem đi.”
Bối Quân ủy khuất cực kỳ nói: “Em muốn chơi với các anh cơ!”
“Tự chơi kiếm của mình đi.”
Đúng lúc này tiếng cười đột nhiên im bặt.
Một đứa nhóc ở trên cây hoảng sợ mà nhìn một con chó đen đang chạy từ xa đến: “Có chó kìa!”
Bối Quân cầm thanh kiếm nhỏ, lập tức bị dọa khóc. Đây chính là con chó ngày đó cậu nhóc và chị mình gặp. Lúc này nó đang sủa như điên mà xông đến, Bối Quân cũng chẳng còn quan tâm đến kiếm nữa.
Con chó hoang chạy đến khiến bọn nhỏ đều bị dọa khóc toáng lên. Nhưng mấy đứa trên cây không đứa nào dám trèo xuống cứu đứa nhỏ nhất dưới đất. Tất cả mọi người đều sợ hãi cực kỳ, nghe nói chó hoang có thể cắn nát thân thể trẻ con đó.
Bối Quân hai mắt đẫm lệ mông lung, được một cái ôm hữu lực lại lạnh băng bế lên. Thiếu niên quát: “Mẹ nó câm miệng.”
Bối Quân sợ tới mức im tiếng.
Bởi vì phải ôm cậu nhóc mà Bùi Xuyên gắt gao cau mày. Anh một tay xách Bối Quân, đem cậu nhóc đặt lên cây.
Con chó kia đã cắn chân anh.
Bối Quân ôm lấy thân cây, cúi đầu nhìn xuống. Thiếu niên kia tay không lạnh mặt mà một quyền lại một quyền đánh vào đầu con chó hoang, sau đó đè nó lên trên tảng đá mà đập.
Nó điên cuồng như vậy, dũng mãnh không sợ chết, giãy giụa lợi hại. Trong tiếng khóc của bọn trẻ, ánh mắt thiếu niên tàn nhẫn, con chó hoang dần dần không còn phản ứng, run rẩy ngã dưới tàng cây.
Vì chỗ này cách tiểu khu không xa nên tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con khóc hấp dẫn đám người lớn chạy lại.
Lúc Bối Dao chạy xuống thì đã thấy mấy người lớn đứng vây quanh ở đó. Bùi Xuyên uốn gối ngồi dưới đất, hai bàn tay anh đều là máu, bên người là thi thể của con chó hoang kia.
Em trai cô thì ở trên cây khóc đến tê tâm liệt phế.
Trên tay Triệu Chi Lan vẫn còn dính dầu, vừa nhìn thấy thì đã lập tức đoán ra sự tình. Bà sợ tới mức chân đều nhũn ra, vội vàng ôm tiểu Bối Quân từ trên cây xuống.
Cha mẹ mấy đứa nhỏ kia cũng đều đến đón con nhà mình xuống.
Con chó kia đại khái là bị bệnh dại rồi. Mấy người lớn đều bị dọa đến điên rồi, vội vã đi kiểm tra thân thể của con mình.
Bạch Ngọc Đồng xuống dưới xem náo nhiệt, thấy anh kế ngồi dưới đất, biểu tình lạnh lẽo không khác gì băng tuyết tháng 12. Thi thể con chó kia thì vô cùng dữ tợn, đôi mắt không nhắm lại, lộ ra hàm răng dày đặc.
Trong nháy mắt Bạch Ngọc Đồng bị dọa chết khiếp. Đây có còn là người không? Người nào có thể đánh vỡ óc một con chó hoang chứ?
Trên tay anh tất cả đều là máu, ngồi ở chỗ kia, vẫn không nhúc nhích. Trên ống quần anh có mấy dấu răng chó, nhưng tất cả mọi người đều đang bận lo cho con nhà mình, không ai đến nâng anh dậy.
Trái tim Bối Dao như bị dội một thùng nước đá. Cô vội đẩy đám người ra chạy tới.
Đôi mắt hạnh hàm chứa nước mắt, dìu anh dậy: “Bùi Xuyên.”
Anh trầm mặc liếc nhìn cô một cái. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm nay cô lại vì anh mà khóc. Nhưng hai tay anh bây giờ đều là máu tươi, vô cùng dơ bẩn.
Thời thơ ấu, trong dịp đi chơi xuân, một màn lúc anh giết con rắn kia lại xuất hiện trong đầu. Những ánh mắt hồn nhiên đó tránh anh như là tránh rắn rết.
Anh dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy Bối Dao ra, trong lòng cô đơn vô tận. Hóa ra trưởng thành rồi, có tiền, tâm tư cũng sâu hơn rồi nhưng vẫn không thể làm anh hùng, chỉ có thể là kẻ lạc loài.
Tiếng khóc chung quanh bỗng yên lặng, Bùi Xuyên giãy khỏi bàn tay Bối Dao đang nâng mình lên, tự mình trên mặt đất bò dậy.
Nhưng mà anh lại ngã trở về.
Mọi người lúc này mới ý thức được —— cẳng chân của thiếu niên này đã bị cắn hỏng.
Xung quanh yên tĩnh không có một tiếng động.
Anh không phải người bình thường, cho nên sẽ mất cân bằng. Anh chật vật mà thử hai lần, trước sau không nhìn Bối Dao lấy một cái. Rốt cuộc ở lần thứ ba, anh cắn răng đứng lên.
Mọi người xung quanh đều đang nhìn anh, anh lại không nhìn bất luận người nào, chỉ mang theo tự tôn cuối cùng của mình, kéo phần chân giả đã bị hỏng kia về nhà.
Anh đi ngang qua Bạch Ngọc Đồng, trên người mang theo lạnh lẽo tháng chín cùng mùi máu nhàn nhạt. Bạch Ngọc Đồng lui về phía sau một bước, kinh sợ mà nhìn anh.
Anh đã đi xa.
Bối Dao ngồi xổm trên mặt đất, đem gương mặt vùi vào đầu gối, thân thể cô run rẩy, rơi lệ không ngừng.
~~~
Lần đầu tiên Bối Dao sâu sắc ý thức được có một số việc cũng không phải Bùi Xuyên sai.
Cô khổ sở mười mấy năm làm bạn, Bùi Xuyên cũng chưa có thể trở thành người tốt. Nhưng cô đã quên mất trong mười mấy năm qua, lòng người chưa từng thay đổi. Anh đã sớm không có cha mẹ đau lòng mà hỏi “Con trai à, con không sao chứ?”
Háng xóm chung quanh nhìn anh lớn lên đều biết tính cách anh quái gở như kẻ lạc loài, nên dù anh cứu con nhà họ thì cũng chẳng có ai dám đến nâng anh dậy.
Cảnh sát đã tới, sau khi kiểm tra mới xác nhận con chó kia mang theo virus bệnh dại.
Triệu Chi Lan sợ hãi, vội thu xếp để mang Bối Quân đi kiểm tra thân thể. Rốt cuộc thì khi xảy ra việc chỉ có Bối Quân đứng ở dưới gốc cây.
Bà là một người mẹ kiên cường nhưng cũng yếu ớt. Xưa nay bà vốn thiện lương nhưng khi chuyện này xảy ra thì bà vẫn sợ mất đi đứa nhỏ mình hoài thai mười tháng. Vì vậy bà chẳng rảnh để lo cho ai khác.
Bối Quân sợ hãi, ở trên sô pha khóc nức nở.
Chỉ có Bối Dao, trên mặt mang theo nước mắt, nhưng lần này cô không hề tới ôm cậu nhóc. Triệu Chi Lan thì vội vàng đi ra cửa tìm ba nuôi của bọn họ —— ba nuôi của bọn họ là bác sĩ.
Lúc này Bối Quân khóc lóc nói: “Chị, ôm.”
Bối Dao không nhúc nhích.
“Chị, ôm em.” Cậu nhóc không cam lòng, lại lần nữa vươn tay, Bối Dao hung hăng gạt cái tay kia đi.
Bối Quân trợn tròn mắt.
Cậu nhóc lớn đến giờ chỉ có Triệu Chi Lan mắng, Bối Lập Tài cũng thế nhưng Bối Dao chưa hề nói nặng lời với nó câu nào. Đây là lần đầu tiên chị đánh nó.
Sau đó cậu nhóc nhìn Bối Dao so với mình khóc còn khổ sở hơn.
Cô gái 16 tuổi khóc nức nở không thành tiếng. Bối Quân luống cuống, đi qua ôm lấy chị mình, cùng nhau khóc. Nhưng vẫn không hiểu vì sao chị lại đánh mình.
Bối Dao đẩy cậu nhóc ra, cô nức nở nói: “Chị bảo vệ cậu ấy nhiều năm như vâyj. Vậy mà lần đầu tiên cậu ấy bị thương nặng như vậy, lại là vì em.”
Bối Quân không hiểu gì chỉ khóc lớn tiếng.
Bối Dao nói: “Cậu ấy có thể không cần xông đến.”
Cô biết anh không tốt, anh máu lạnh vì thế nếu đứa nhỏ kia không phải Bối Quân thì anh sẽ không đi cứu.
Chân giả lộ ra dưới lớp quần bị cắn rách, bại lộ ra trước mặt người khác giống như bị người ta lột quần áo, nghiền nát tự tôn cuối cùng. Cô thậm chí còn nghĩ anh sẽ chết sao? Tất cả mọi người đều biết chó dại nguy hiểm thế nào, duy chỉ có người bị thương nặng nhất là Bùi Xuyên thì chẳng ai quan tâm.
Bối Dao lau khô nước mắt, miễn cưỡng gọi điện cho cha mình về nhà.
Cô đi xuống tầng, bước chân mềm nhũn.
Phiến cửa sổ đối diện kia không giống cửa sổ của cô bốn mùa nở hoa, hương thơm thoang thoảng. Bên đó chỉ có một bức rèm màu xám, ngăn cách ánh sáng bên ngoài.
~~~
Bùi Xuyên cởi chân giả, nhắm mắt lại nằm ở trên giường.
Anh không đi rửa tay, dưới ánh mắt hoảng sợ của Tào Lị đi thẳng vào phòng đóng cửa lại.
Chỉ chốc lát sau Bạch Ngọc Đồng đã về, thanh âm run rẩy hỏi: “Mẹ, anh ta ở chỗ nào?”
Tào Lị cởi tạp dề hỏi: “Trong phòng, bên dưới xảy ra chuyện gì thế?”
“Con cũng không rõ lắm. Anh ta giống như bị chó hoang cắn, con chó kia rất lớn vậy mà đã bị anh ta đánh chết rồi. Mẹ biết không? Óc con chó kia bị anh ta đánh đến bắn ra ngoài, anh ta chính là đồ tâm thần, mẹ nói anh ta có thể hay không có một ngày……”
“Câm miệng!” Tào Lị cũng phát hiện giọng mình run lên, bà ta cố gắng trấn định lại, rồi nhớ tới cái quần bị cắn rách của đứa con riêng kia.
Sẽ không nhiễm bệnh gì chứ?
Tào Lị dù tâm cơ thâm trầm, nhiệt tình yêu thương “trạch đấu” thì cũng vẫn sợ hãi khi chuyện liên quan đến mạng người, bà ta sẽ đến mức chân mềm nhũn.
Mẹ con hai người đều không dám đến gõ cửa căn phòng kia, Tào Lị chỉ có thể gọi điện để thông báo cho Bùi Hạo Bân còn đang làm việc.
Bạch Ngọc Đồng run rẩy đến răng va vào nhau: “Thật là đáng sợ, con không muốn ở trong nhà cùng anh ta đâu, con muốn ra ngoài.”
Tào Lị hung hăng nhéo cô ta một chút, hạ giọng nói: “Nếu chú Bùi trở lại nhìn thấy con như vậy thì con còn có ngày lành ở Bùi gia sao? Đến lúc đó chờ mà uống gió Tây Bắc đi, con làm việc ngu xuẩn cũng đừng liên lụy đến mẹ!”
Bạch Ngọc Đồng không dám lên tiếng nữa.
Lúc này có người nhấn chuông cửa. Bạch Ngọc Đồng bị sai đi mở cửa.
Cô ta thấy hai tròng mắt mang đầy nước mắt của thiếu nữ, mang theo xuân thương thu buồn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô động lòng đến nỗi Bạch Ngọc Đồng hận đến nghiến răng nghiến lợi vô số lần.
Nhưng gương mặt mỹ lệ của cô gái chưa 16 tuổi đang đứng ngoài cửa đã khóc đến đôi mắt đỏ rực. Điều này khiến Bạch Ngọc Đồng ngây ngốc, cũng quên cả sợ hãi.
Bối Dao chưa từng đến nhà bọn họ kể từ khi hai mẹ con Bạch Ngọc Đồng dọn đến đây. Bạch Ngọc Đồng không thể tin được cô gái đẹp nhất mà cô ta từng thấy lại tới nơi này. Không phải cô vì gã anh kế tàn phế, nửa chết nửa sống không ai quan tâm kia của cô ta chứ?