Thêm một lần tai qua nạn khỏi, Vivian và Win bình an trở lại lâu đài của mình. Lúc tiễn cô đi, trên khuôn mặt đám người nhà Exter hiện rõ ràng hai chữ “không vui”, nhưng ngoài điều đó ra thì họ không làm được gì nữa. Không thể ngờ đám sát thủ họ thuê ngụy trang thành khủng bố lại thua thảm hại dưới tay của vệ sĩ Vivian, thậm chí là bị giết sạch không còn một tên. Lúc Sophia đến cứu giá, chỉ thấy đám người khủng bố đã chết, còn Vivian thì ngồi bên cạnh Win, thân thể không có thương tích gì đáng ngại. Kể từ đó, ai ai cũng thừa nhận và thêm phần nào e dè năng lực của Win, tôn vinh anh là một người hùng tài giỏi, có thể lấy một chọi mười dù trong tình trạng khắc nghiệt, cùng với lòng trung thành cố gắng bảo vệ chủ nhân đến giây phút cuối cùng.
Tuy nhiên, chỉ có chính Win mới biết, mình không tài giỏi đến vậy, và cũng không phải là một người hùng. Khi ấy, anh làm đúng bổn phận đưa Vivian lên ống thoát hiểm chạy trốn, đó là nghĩa vụ, nhưng cũng có một sự thật là anh không đánh lại bọn sát thủ, thậm chí đã ngất đi trước khi bị bọn chúng kết liễu mạng sống. Người thật sự đã giết đám khủng bố đó… chính là Vivian. Năng lực của cô ấy… có khi còn cao hơn cả anh. Đánh bại bọn chúng chỉ một mình? Lại không hề có thương tích gì cả? Anh không thể tưởng tượng được chuyện đó.
Một nữ hoàng trong mắt người bình thường, yếu đuối nhưng cao ngạo, xinh đẹp nhưng mỏng manh, hóa ra đằng sau lại là một đóa hoa hồng đầy gai nhọn. Và dường như điều này là bí mật của cô, đến cả Sophia cũng không biết.
Sau lần đó, Win không nói với bất cứ ai về chuyện của Vivian, Vivian ngược lại cũng không kể gì cả, cứ ung dung tự tại như bình thường.
Một lần rồi hai lần, hai lần rồi đến ba lần, càng ngày càng có nhiều đợt sát thủ được phái đến ám sát Vivian hơn, nhưng tất cả đều không thành công. Cuộc chiến giữa các gia tộc mang danh hiệu cao quý cùng hoàng gia Anh được đẩy lên cao trào, điều đó cũng đồng nghĩa với việc lâu đài không còn là nơi trú ngụ an toàn nữa, Vivian buộc phải di chuyển đi khắp nơi, đồng thời âm thầm tập hợp lực lượng của mình.
Hôm nay, đám người trú tại một khu nghỉ dưỡng sâu trong vùng núi phía Tây, tất cả kị sĩ và cận vệ đều mệt lả, Sophia liền chia họ đi nghỉ ngơi, chỉ phân công một số ám vệ canh gác vòng ngoài.
Vivian ở trong phòng, vốn định đi ngủ sớm lại phát hiện Win đang ngồi trên mái nhà tầng cao, cô nghiêng đầu, thấy cánh tay anh có vết băng bó, chắc là vết thương do cuộc ám sát quy mô lớn vài ngày trước. Cô mím môi, cúi người đi lại vào trong, lục lọi ba lô của mình lấy thứ gì đó rồi theo lối cửa sổ chui ra ngoài.
Win đang ngồi an tĩnh nhìn bầu trời, bỗng nghe có tiếng động lạ, anh liếc mắt nhìn sang, liền thấy Vivian đang đi từng bước trên ngói mái về phía anh. Giật mình đứng dậy, anh bất ngờ kêu lên:
– Nữ hoàng!
Vivian bước từng bước nhỏ, căn bản đang đi rất chắc chắn, ai ngờ bị người đàn ông gọi lớn, cô bất giác trượt chân, thân thể lảo đảo ngã xuống dưới. Đúng lúc này, một bàn tay vươn ra, kịp thời ôm lấy eo cô, đỡ phần lưng đang ngã về phía sau. Vivian theo bản năng bắt lấy vai anh, nhướn người về phía trước, vô tình khiến khoảng cách cả hai được rút ngắn. Vào khoảnh khắc đó, lồng ngực Vivian đã đập nhanh hơn một nhịp, cô sững sờ nhìn Win, hai mắt mở lớn kinh ngạc.
Hơi thở người đàn ông dồn dập, anh lo lắng nhìn người phụ nữ trong lòng bàn tay, hỏi:
– Cô không sao chứ?
Vivian ngay lập tức hoàn hồn, cô đẩy người đàn ông ra, hắng giọng đáp:
– Không sao.
Win lui lại vài bước, nhìn một lượt từ trên xuống dưới của cô, xác định không có thương tích gì mới thu tay lại. Cau mày, anh hỏi tiếp:
– Trên này nguy hiểm, sao người lại lên đây?
Vivian liếc mắt, xéo xắt trả lời:
– Đây là tầng một mà, có cao lắm đâu, tôi có thể thừa sức đi được. Nếu không phải do anh lúc nãy gọi đột ngột thì tôi cũng không trượt chân đâu.
Win: “…”
Cho nên lỗi là do anh hả? Why?/
Người đàn ông mím môi, quyết định không tranh cãi đến cùng. Anh quay người đi về chỗ cũ, vừa ngồi xuống vừa lên tiếng:
– Cô đi đường dài cả ngày đã mệt rồi, sao không nghỉ ngơi sớm, lên đây làm gì?
Vivian ho khan vài tiếng, giọng có chút châm chọc:
– Sao nào? Anh lên đây được còn tôi thì không hả?
“…”
Win liếc mắt, cảm thấy có lẽ mình không nên nói nữa thì hơn. Cô nàng này người toàn gai nhọn thôi!
Thời gian trước, cùng trải qua nhiều trận sinh tử với nhau, mối quan hệ giữa hai người đã cải thiện, trở nên tốt hơn hẳn, vì vậy bây giờ Win rất ít khi dùng kính ngữ với Vivian, họ cũng nói chuyện rất nhiều.
Thấy người đàn ông làm ngơ mình, Vivian mím môi, chậm rãi tiến lại gần, sau đó đưa đến trước mặt anh một hộp thuốc, nói:
– Thuốc trị vết thương, cầm đi.
Win nhìn hộp thuốc, sau đó anh rũ mắt nhìn miếng vải băng trên bắp tay phải của mình rồi lại ngước lên nhìn Vivian, đáp:
– Không cần, vết thương nhỏ thôi.
Vivian nhếch môi, dĩ nhiên không tin những lời đó, liền nhướn mày lên tiếng:
– Vết thương nhỏ mà bốn ngày rồi vẫn chưa lành sao? Máu còn thấm cả ngoài kia kìa, tôi thấy rõ lắm.
“…”
Win có chút bối rối, đảo mắt không đáp. Thấy vậy, Vivian bật cười, nói:
– Thuốc của tôi tốt lắm, muốn nhanh khỏi thì dùng nó đi.
Người đàn ông chớp mắt nhìn cô, suy nghĩ vài giây, vẫn là quyết định nhận lấy, còn không quên cảm ơn một câu.
Vivian thuận thế ngồi xuống bên cạnh anh, tìm một chủ đề bắt chuyện trước:
– Sao lại ra đây ngồi vậy? Không ngủ được?
Win gật đầu, vừa giơ cánh tay lên vừa đáp:
– Đại loại vậy.
Vivian ngước mắt nhìn lên, bầu trời đêm nay có rất nhiều sao, trông thật đẹp. Nghe nói trời nhiều sao thì không mưa, vậy tối nay cô có được ngủ ngon không nhỉ?
Mấy ngày qua thời tiết diễn ra rất thất thường, ban ngày trời nắng gắt, ban đêm lại mưa tầm tã, Vivian thật không hiểu có phải đến ông trời cũng trêu ngươi cô không?
Trận chiến của hoàng thất đang đến cao trào, bao nhiêu người đã phải hi sinh để bảo vệ cô, chạy trốn khắp nơi, cũng chỉ mong muốn tìm được sự yên bình. Mặc dù đã biết trước số phận phải đương đầu với khắc nghiệt, người với người thì tạm chấp nhận, nhưng đến ông trời cũng muốn làm khó cô?
Vivian chớp mắt, bên cạnh truyền đến tiếng “loạt soạt”, cô nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện Win đang loay hoay tự thay thuốc cho mình. Một tay giơ cao, một tay cầm cầm lọ thuốc, miệng cắn chặt miếng vải, trông rối như vò.
Vivian bật cười, cô vươn tay giật lấy lọ thuốc của người đàn ông, nói:
– Để tôi bôi giúp anh.
Win bất ngờ, vội trả lời:
– Như vậy không tốt đâu.
Vivian nhếch môi, nhướn mày lên tiếng:
– Anh tự làm được chắc? Đừng ngoan cố nữa, nghe lời đi. Tháo băng ra.
Win chớp chớp mắt nhìn người phụ nữ, tay tự động làm theo lời cô.
Nghe lời sao? Trông giống như đang dỗ một con cún vậy?
Vivian quẹt một ngón tay, cô định hình vết thương rồi mới bắt đầu bôi thuốc lên. Vừa bôi, cô còn cẩn thận thổi nhẹ lên cánh tay anh, vừa giảm nhẹ cơn đau vừa khiến thuốc thấm nhanh hơn.
Win ngồi một bên, nhìn những động tác này của Vivian, ánh mắt hoàn toàn đặt trên khuôn mặt cô. Cứ như vậy, anh bất giác nhìn mãi, một giây cũng không rời.
Người phụ nữ này… rất đẹp, từng đường nét trên khuôn mặt cô ta đều như được chúa trời ban tặng, hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn. Làn da rất trắng, lại rất mềm, giống như da em bé vậy. Khuôn miệng nhỏ nhắn, có chút đầy đặn, hồng nhuận….
Win nhìn đến ngẩn ngơ, chính bản thân cũng không biết mình đã càng ngày càng tiến sát đến gần khuôn mặt Vivian, ánh mắt dán chặt vào đôi môi cô, cứ như muốn hôn lên đó. Đúng lúc này, đột nhiên Vivian bật người ra, hô lớn:
– Xong rồi!
“…”
Tiếng hô của cô khiến Win giật mình, thân thể bất động dừng lại, chớp chớp đôi mắt vô tội. Vivian nhìn anh, thắc mắc hỏi:
– Làm gì vậy? Đau à?
Win chợt hoàn hồn, ngay lập tức rụt người lại, lắc đầu đáp:
– Không có, cảm ơn.
Nói rồi, anh bối rối quấn băng lại. Vivian cau mày khó hiểu nhưng rồi cũng bỏ qua, cô lấy nắp đóng lọ thuốc lại, thứ đồ tốt này phải bảo quản thật kĩ càng.
Win vừa thả ống tay áo xuống, ánh mắt vừa không tự chủ liếc nhìn cô gái ngồi bên cạnh, sau một hồi chần chờ, anh lên tiếng:
– Bôi thuốc thuần thục như vậy, cô từng làm nhiều lần rồi sao?
Vivian thản nhiên gật đầu, trả lời:
– Ừm, lúc trước tôi bị thương nhiều lắm, làm miết nên quen tay.
Win nghe thấy, tinh ý hỏi:
– Bị thương… do ám sát sao?
Nói đến đây, động tác tay của Vivian bất chợt dừng lại, bây giờ cô mới nhận ra mình vừa nói lời không nên, liền im lặng.
Win vẫn đợi chờ câu trả lời từ cô nhưng vài giây sau, anh chỉ nhận lại một cái nhìn lạnh nhạt. Vivian ném lọ thuốc vào người anh, nói:
– Mỗi ngày bôi một lần vào ban đêm, trước khi đi ngủ, như thế hiệu quả sẽ tốt hơn.
“…”
Win nhanh nhạy phát hiện ra Vivian đang tránh né điều gì đó, anh mím môi, siết lọ thuốc trong tay, vẫn cố chấp hỏi tiếp:
– Sống như vậy.. không mệt mỏi sao?
Win chỉ vừa làm vệ sĩ cho Vivian nửa năm, đã gặp trên mười vụ ám sát, quy mô lớn nhỏ đều có. Chỉ mới nửa năm mà đã nhiều như thế, vậy khoảng thời gian từ bé đến lớn, cô ấy đã phải trải qua bao nhiều lần sinh tử? Anh không dám tưởng tượng ra số lần Vivian phải chịu đựng việc này, và có lẽ, đó chính là lí do cô học võ, để có thể tự bảo vệ bản thân mình thật tốt, để.. không phải bỏ mạng dưới họng súng của kẻ khác.
Vivian rũ mắt, dường như không muốn trả lời câu hỏi này. Thấy vậy, Win cũng im lặng, cúi đầu không nói nữa. Vào lúc anh tưởng chừng như sẽ không thể biết thêm được điều gì thì Vivian bất ngờ lên tiếng:
– Tôi được dạy từ nhỏ là phải sống như thế.
Win quay phắt sang nhìn cô, có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy Vivian đổi ý. Anh im lặng, nghe cô nói:
– Bắt đầu từ lúc tôi nhận thức được thế giới này, tôi cũng phải biết được thân phận của mình có những cái lợi và cái hại gì. Mẹ tôi là một người đàn bà rất tài giỏi, rất quyền lực, và bà luôn muốn đứa con gái duy nhất của mình cũng phải thừa hưởng được những điều đó. Tôi cũng không phụ lòng mong đợi của bà ấy, tôi rất thông minh, ba tuổi đã biết viết chữ, bốn tuổi đã biết đọc sách, ở lứa tuổi của những đứa trẻ đang vui đùa cùng với những người bạn khác trong nhà mẫu giáo, tôi đã trở thành một học sinh, đến học tâp ở ngôi trường nổi tiếng nhất thế giới. Ngày vùi đầu vào những tiết học khó nhằn của các cô thầy giáo giỏi nhất, đêm đến lại học các môn phụ họa. Đàn hát, thơ ca… thậm chí là môn học truyền thống của hoàng gia Anh – võ kiếm, cũng phải học hết.
– Tôi được nuôi dạy để trở thành nữ hoàng, đó là vận mệnh của tôi, từ lúc tôi sinh ra đã định sẵn là như thế. Chính vì lẽ đó, tôi phải lớn hơn người bình thường, trưởng thành hơn những đứa trẻ khác, và cũng phải chịu những gì mà người bình thường không chịu đựng được. Cuộc ám sát đầu tiên là vào năm tôi bảy tuổi, tôi không nhớ rõ bản thân đã thoát được bằng cách nào… tôi chỉ nhớ, vú nuôi của mình đã chết vì đỡ một nhát kiếm thay tôi. Đó là toàn bộ kí ức. Sau này, những cuộc ám sát diễn ra nhiều hơn và tôi dần thích nghi với chúng, đến mức… xem như nó là một phần của cuộc sống.
Win nghe đến đây, không nhịn được hỏi một câu:
– Tại sao cô không lựa chọn con đường khác? Đâu nhất thiết sinh ra trong hoàng thất là phải kế thừa ngôi vị?
Vivian mím môi, lặng lẽ nói tiếp:
– Nhưng đó chính là lí do duy nhất khiến tôi tồn tại. Mẹ ép tôi trở nên hoàn mỹ, tôi cũng ép bản thân mình phải cố gắng, cứ như vậy mười mấy năm, dần dần, thật không biết từ lúc nào… tôi đã biến thành một người như bà ấy. Khi tôi nhận ra bản thân mình đã thay đổi, là lúc tôi không thể quay đầu lại được nữa. Ngày ngày bị tiêm nhiễm bởi những thứ quyền lực và địa vị, tôi đã xem ngôi nữ vương như mục đích sống của bản thân mình. Tôi từng thề, đời này… tôi có thể bỏ bất cứ thứ gì, ngoại trừ ngai vàng hoàng gia Anh.
Win cảm giác mình rất khó tiếp nhận những lí lẽ này, anh chưa bao giờ thấy một con người yêu quyền lực đến chết là như thế nào. Nhưng bây giờ thì anh thấy rồi, hóa ra một con người ham mê quyền lực lại được tạo thành như vậy, cuối cùng vẫn là từ một đứa trẻ mà ra. Nhưng đứa trẻ này, là bị ép phải biến thành như thế, là do con người và số phận đưa đẩy, lai tạo bản thân. Có lẽ thực chất… cô ấy không muốn như thế. Nhưng mà, nếu là bị ép buộc, vậy tại sao…
– Vậy tại sao cô lại giết mẹ của mình. – Win lấy hết dũng khí hỏi thẳng.
Câu hỏi này vốn là một vấn đề tế nhị, nhưng nó lại là sự thật, Một sự thật mà toàn người dân nước Anh đều biết. Rằng vào một ngày nhiều năm trước, có một cô công chúa đã tắm máu của hoàng thất… và của chính mẹ mình để bước lên ngai vàng. Có rất nhiều người đã chửi bới cách làm của Vivian, và đặt cho cô một biệt danh… quái vật.
Win không hiểu, nếu là bị ép, tại sao lại giết người? Rõ ràng bản thân không muốn, tại sao phải làm vậy? Hơn nữa, người cô ấy giết… lại chính là mẹ ruột của mình – nữ hoàng Elizabeth Đệ Nhị!
Vivian liếc mắt nhìn anh, sâu trong đôi con ngươi cô là một mảnh tĩnh lặng, giọng vẫn bình bình như trước:
– Tôi không hề muốn giết bà ấy, nhưng mà… mẹ của tôi… đã muốn vứt bỏ tôi. Vào năm tôi mười tám tuổi, trong một lần đi ra ngoại thành, tôi đã bị ám sát, lần đó tôi thoát chết trong gang tấc, chạy trốn sang biên giới Mỹ, và phải dưỡng thương hơn hai tháng. Lúc tôi trở về, anh có biết tôi đã nghe thấy cái gì không? Một thông cáo… của nữ hoàng Anh lúc đó… nói muốn lập di chúc. Không có công chúa, nhưng nữ vương lại muốn viết di chúc, anh hiểu điều đó nghĩa là gì không? Chính là một người khác… sẽ thay tôi trở thành người cai quản đất nước này. Không phải tôi, không phải cô công chúa mang dòng máu chính thất này… mà là một người ngoài.
– Đó có thể là bá tước, là nam tước, là hầu tước… bất cứ một người nào chỉ cần được mẹ tôi chọn… đều sẽ trở thành người đứng đầu Anh quốc. Bà ấy… đã nuôi dạy tôi trở thành một nữ hoàng, nhưng rồi lại tự tay dâng vương miện cho kẻ khác? Tôi không can tâm… tôi thật sự không can tâm. Tôi đã đánh đổi cả cuộc đời mình, tôi không thể mất ngai vàng đó được. Đấy là lí do tôi phải xuống tay với bà ta.
Win kinh ngạc đến sững sờ, anh không biết câu chuyện này lại có uẩn khúc như thế. Gần mười năm trước, anh có nghe thông cáo về việc nữ hoàng Elizabeth Đệ Nhị lập di chúc, nhưng anh nghĩ người được chọn là công chúa Vivian, Thật không ngờ, lúc đó căn bản cô ấy không có mặt tại Anh quốc. Đã là công chúa thì chỉ có một con đường, hoặc là lên làm nữ hoàng hoặc là chết. Nếu để người khác chiếm ngôi, mạng sống của cô ấy còn giữ được sao?
Đây không phải vấn đề liên quan đến quyền lực nữa, mà là vấn đề tính mạng. Vivian không giết chết mẹ của mình, bức di chúc mà hoàn thành, cô sẽ không còn đường lui nữa.
Thật không ngờ, “quái vật” trong miệng mọi người… lại là kẻ có nỗi khổ riêng. Đáng sợ nhất không phải quái vật được sinh ra đã như vậy mà là… nó bị ép phải tạo thành.
Vivian rũ mắt, tiếp tục lên tiếng:
– Tranh đấu… luôn là một phần của hoàng thất., và cái giá phải trả của nó chính là mạng người. Nhiều đời của hoàng gia Anh, đều là bước qua xác người mà ngồi lên ngai vàng, bà ngoại tôi như vậy, mẹ tôi cũng như vậy, tôi.. cũng không ngoại lệ. Để bành trướng lãnh thổ và thế lực, mẹ tôi luôn tìm cách phát triển quan hệ giao, một trong số đó… là con đường hôn nhân thương mại. Mẹ tôi lấy phụ hoàng cũng vì lí do đó, và khi bà có được hoàn toàn quyền lực của ông, là lúc ông không còn giá trị nữa. Mẹ tôi giết chết bố tôi… rồi cưới thêm người khác, tiếp tục phát triển thêm quyền lực, sau đó vứt bỏ không thương tiếc. Giống như một chuỗi tuần hoàn, mãi không có hồi kết, mãi đến đời của tôi.
*Tương tác cao lên quý dị ơi, dù không phải cặp chính nhưng cuộc tình về hai người này rất hay nha. Qua một chương nữa mọi người sẽ gặp lại cặp đôi chính nhé ^^*