Người đàn ông đứng trước cánh cửa rộng lớn của Âu Dương gia, thân thể anh cao ngất, soái khí cùng với thần thái trên khuôn mặt tạo nên một tổ hợp cao ngạo và biệt lập.
Âu Dương Thiên Thiên hơi nhíu mày, cô mím môi, tiến về tước 1 bước.
Ai vậy? Mới sáng sớm xuất hiện trước cửa Âu Dương gia? Là người ở đây hay là khách?
Lúc đầu, quả thật cô là tò mò mà nghĩ ngợi, thế nhưng sau vài giây, khi định hình được khuôn mặt kia, Âu Dương Thiên Thiên liền mở to mắt, thân thể đột nhiên cứng ngắc, bước chân cũng dừng hẳn lại.
Đây… không phải là người đàn ông trong bức ảnh đó sao?
Đúng lúc này, một loạt những kí ức đột nhiên như khai mở, những thứ vụn vặt mà cô không hề biết đến lại tràn về, lấp đầy tri thức của Âu Dương Thiên Thiên.
– Anh hai! Anh về rồi!
– Anh hai, anh lại đi sao?
– Anh hai, anh chỉ thăm Na Na và Hạ Mạt thôi sao? Còn em? Em không phải là em gái của anh?
– Anh hai….
– Anh hai….
…
Vô số những câu thoại vang lên trong đầu Âu Dương Thiên Thiên, khiến cô đứng hình nhiều giây. Những kí ức về người đàn ông hiện lên 1 cách rõ ràng, tuy ít, nhưng cô có thể chắc chắn, kẻ mà Âu Dương Thiên Thiên đã gọi trong quá khứ đó, chính là người đàn ông này.
Ôi không, đầu cô, nó đã nhớ ra rồi!
Anh ta…. anh ta chính là Âu Dương Vô Thần – Anh hai của Âu Dương Thiên Thiên. Con nuôi của Âu Dương gia!
Cũng chính giờ phút đó, Âu Dương Thiên Thiên mới hốt hoảng nhận ra rằng… người đàn ông này trong tương lai chính là kẻ mà cô phải theo đuổi. Anh ta là người sẽ lún sâu vào cuộc đời của cô… vô điều kiện….
Cuộc gặp gỡ định mệnh… đã bắt đầu rồi!