Lúc này, tại Bắc Kinh, Trung Quốc.
Một chiếc xe dừng trước cổng nhà trẻ KidSun, người đàn ông mở cửa bước xuống, lộ ra khuôn mặt hài hòa tuấn tú – đó là Trịnh Gia Dĩnh. Bao nhiêu năm sống và làm việc ở nước ngoài, cuối cùng anh cũng đã có cơ hội trở về Trung Quốc, vốn là muốn về thẳng nhà thăm bố mẹ, rốt cuộc vừa ra khỏi sân bay thì nhận được một cuộc gọi của em gái, nhờ anh đón giúp con của nó.
Ngập ngừng bước vào bên trong nhà trẻ, Trịnh Gia Dĩnh theo chỉ dẫn trong tin nhắn mà em gái đã gửi tìm đến một căn phòng, mắt thấy một cô gái đang đứng trước cửa, anh ngay lập tức đi đến, lên tiếng:
– Xin hỏi đây có phải lớp 3A không?
Cô gái đứng quay lưng lại với anh, nghe hỏi, theo bản năng xoay người nhìn lại, đồng thời trả lời:
– Đúng vậy.
Vào khoảnh khắc đó, biểu hiện người đàn ông đột nhiên thay đổi, anh nhìn chằm chằm cô gái trước mặt mình và rất nhanh nhận ra gương mặt xinh đẹp quen thuộc ấy. Cô gái đó… chính là Bạch Oa Oa.
Trái ngược với sự ngạc nhiên của Trịnh Gia Dĩnh, Bạch Oa Oa tỏ ra rất tự nhiên, cô bình tĩnh nói:
– Xin chào, lâu rồi không gặp.
Trịnh Gia Dĩnh đơ người chớp mắt, bối rối đáp:
– Chào, lâu rồi không gặp.
Bạch Oa Oa nhếch môi mỉm cười nhẹ, cô liếc mắt về phía căn phòng với những đứa trẻ đang nô đùa cùng nhau, lên tiếng
– Hôm nay có buổi tập đánh vần chữ cái Tiếng Anh nên lớp học sẽ kết thúc muộn một chút, anh ra ghế ngồi chờ đi.
Nói rồi, Bạch Oa Oa nghiêng người đi về phía hàng ghế ngoài hành lang, bình thản ngồi xuống. Nhưng còn Trịnh Gia Dĩnh thì phải mất một lúc mới định hình lại được tâm trạng, sau đó cũng đi theo hướng của cô ngồi xuống ghế, còn rất tinh ý ngồi cách xa Bạch Oa Oa một khoảng.
…
Không gian dường như tĩnh lặng hơn sau hành động của hai người, không ai lên tiếng nói gì cả, chỉ đưa mắt nhìn vào lớp trẻ đối diện.
Trong lòng Trịnh Gia Dĩnh sớm đã loạn xạ cả lên, trước sự im lặng này lúng túng càng bộc lộ rõ trên khuôn mặt nhiều hơn, anh mím môi, cuối cùng cũng thốt lên một câu:
– Anh đến đây đón cháu mình, nó là con của em gái anh.
Bạch Oa Oa nghe thấy, bình tĩnh đáp:
– Vậy sao. Là con của Lăng Song à? Mấy năm trước em có nghe tin cậu ấy đã lấy chồng, không ngờ nhanh như thế đã có con.
“…” Trịnh Gia Dĩnh nhắm mắt, dường như có chút hối hận vì đã nói ra câu trước đó, nghe cứ như là anh đang giải thích với cô ấy điều gì đó vậy, mặc dù anh chẳng biết tại sao mình cần phải làm như thế. Hơn nữa… anh quên mất là Bạch Oa Oa cũng quen biết Lăng Song, hai người còn từng là bạn học cùng chung cấp hai, và chính con bé cũng là người giới thiệu Bạch Oa Oa cho anh.
Đôi tay bất giác siết chặt lại, Trịnh Gia Dĩnh hỏi tiếp:
– Vậy, còn em thì sao? Em đến…
– Em đến đây đón con của mình. – Người đàn ông chưa kịp nói hết lời thì Bạch Oa Oa đã lên tiếng cắt ngang, sự chú ý của cô đặt toàn bộ vào lớp học trước mặt, thậm chí còn chỉ dẫn rất chi tiết:
– Đứa bé mặc áo xanh lam đứng ngay hàng đầu tiên đó, nó tên Thiếu Hàm – là con trai của em.
Lời nói của Bạch Oa Oa đưa người đàn ông đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác không dứt, thân thể anh bất động, gương mặt cứng đờ quay sang nhìn Bạch Oa Oa, đôi mắt kinh ngạc như không dám tin.
Cô ấy… có con rồi? Đã kết hôn sao?
Theo hướng nhìn của Bạch Oa Oa, Trịnh Gia Dĩnh đưa mắt về phía đám trẻ trong lớp học đó, ở hàng đầu tiên, ngay chính giữa, áo màu xanh lam, một đứa bé trai với khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng nõn mềm mại đang há miệng đọc theo cô giáo, thi thoảng nở nụ cười lém lỉnh động lòng người. Dù ở trong đám đông, đứa bé ấy vẫn tỏa sáng như ánh mặt trời, rất chói lóa.
– Thật… thật đáng yêu, thằng bé trông rất lanh lợi. – Trịnh Gia Dĩnh cố giữ giọng nói của mình ở mức bình thường nhất, khen lịch sự.
Bạch Oa Oa nghe vậy, liền bật cười đáp:
– Cảm ơn.
Đôi mắt của cô cong như lưỡi liềm, nụ cười tràn đầy chân thành và ấm áp, giống như đóa hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời vậy. Trong mắt cô hiện tại, toàn bộ thế giới đều chỉ là đứa bé ấy.
Trịnh Gia Dĩnh thu tầm nhìn trở về, anh cúi đầu, đột nhiên nói:
– Anh và Tuyết Lệ chia tay rồi.
Lần này, nụ cười trên mặt Bạch Oa Oa tắt ngúm, khóe môi đang dâng cao của cô dần dịu xuống, khuôn mặt không còn ý vui nữa, nhưng cũng không có thêm biểu hiện khác nào cả, rất bình thường.
Người đàn ông cắn răng, tiếp tục lên tiếng:
– Ba năm trước, không lâu sau khi em nói lời chia tay, anh với cô ấy… cũng buông bỏ mối quan hệ này.
Vốn tưởng sau khi Trịnh Gia Dĩnh và Bạch Oa Oa chấm dứt tình cảm thì Tuyết Lệ sẽ không còn bận tậm gì nữa, nhưng không. Cô ấy mặc dù đã tha thứ cho việc nói dối của anh nhưng kể từ đó trở đi, Tuyết Lệ cũng không còn tin anh bất cứ điều nào nữa.
Cô ấy luôn luôn đa nghi, cứ muốn kiểm soát anh, từ điện thoại cho đến những mối quan hệ bên ngoài, từ trong nhà cho đến nơi làm việc, những người phụ nữ tiếp cận anh dù là ai cũng khiến cô ấy lo sợ, thậm chí còn vì họ vô cớ nổi nóng với anh. Không biết bao nhiêu lần cả hai đã xảy ra tranh cãi chỉ vì những suy đoán ngớ ngẩn của cô ấy, mỗi một lần lại càng lớn hơn, vết sẹo dần hình thành giữa mối quan hệ của bọn họ, tạo ra khoảng cách, rôi cuối cùng… vỡ tan. Không còn cách nào cứu vãn được tình cảm khi niềm tin đã mất, hai người đành dừng bước, cho nhau lối đi riêng.
Vào cái ngày Tuyết Lệ thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà Trịnh Gia Dĩnh, cô ấy đã nói với anh một câu mà cho đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ:
“Có người từng nói với em, trên thế gian này có hai loại đàn ông không nên dây vào, thứ nhất là kẻ vì người trước làm tổn thương người đến sau, thứ hai là kẻ vì người đến sau mà làm tổn thương người đã đợi sẵn phía trước, tại sao đến bây giờ em mới nhận ra, anh đều thuộc hai loại đó nhỉ?”
Đến cuối cùng trong cuộc tình tay ba của họ, người đau khổ nhất, chịu nhiều đắng cay nhất và phải quyết định rời đi… đều không phải Trịnh Gia Dĩnh.