Âu Dương Vô Thần nhìn cô gái kì lạ nào đó tầm mấy giây rồi dời mắt, anh lấy giấy ăn lau miệng, sau đó đứng dậy rời đi.
Âu Dương Thiên Thiên vẫn tiếp tục thưởng thức món thịt đắt tiền của mình, cô vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, không tiếc lời ca ngợi về mùi vị của nó.
Lúc này, người hầu từ trong bếp vẫn tiếp tục mang thêm lên những món khác, Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn sang, bây giờ cô mới phát hiện anh hai đã ăn xong và rời đi rồi.
Nhưng mà, vì sao vẫn còn mang thức ăn lên? Đâu còn ai ăn nữa chứ?
Âu Dương Thiên Thiên nuốt miếng thịt trong miệng mình xuống, cô quay sang nhìn người hầu, lên tiếng:
– Không cần phải mang lên thêm nữa đâu, anh hai tôi đã ăn xong rồi.
Nữ hầu nhìn cô, lễ phép đáp:
– Nhưng tiểu thư, cô vẫn chưa ăn xong mà.
Âu Dương Thiên Thiên: “…”
Hả? Cô? Một dĩa thịt này là no rồi, cùng lắm là ăn thêm món canh cho đủ, chứ ăn gì hết bàn này chứ?
Âu Dương Thiên Thiên ngơ ngác, cô nhìn bàn ăn dài ngoằn những món “đắt đỏ” và công phu, chớp chớp mắt. trời ạ, tính đãi tiệc hay gì? Một mình cô ăn hết cái này? Đùa!
Người hầu nhìn khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên biến đổi, theo bản năng nghĩ là cô không thích, liền nói:
– Tiểu thư, cô không thích chúng sao? Vậy tôi sẽ cho người làm lại!
Dứt lời, nữ hầu quay ngược lại, phất tay cho đám người phía sau, họ ngay lập tức tiến lên, hành động như muốn mang đồ ăn xuống.
Thấy người hầu hiểu nhầm ý mình, Âu Dương Thiên Thiên liền chặn lại, cô vươn tay ra, lên tiếng:
– Không phải, tôi không chê những thứ này. Nhưng mà… tôi không ăn nhiều như thế đâu, vậy nên cô đừng mang thêm món ăn lên nữa, được chứ?
Người hầu bây giờ mới hiểu ý của cô, nhanh chóng gật đầu, đáp:
– Vậy được, tiểu thư cứ tiếp tục dùng bữa. Nếu như có chuyện gì, xin ngay lập tức nói với tôi.
Dứt lời, người hầu liền cúi đầu, lui dần vào trong. Hành động vô cùng lễ phép và cung kính.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô lắc đầu, không biết phải làm thế nào nữa. Ở Âu Dương gia thì có người không tôn trọng cô, ở đây, lại có người quá tôn trọng cô, nhưng cái nào cô cũng thấy không quen cả.
Nhìn 1 chút, Âu Dương Thiên Thiên mặc kệ, cô quay lại với bữa ăn của mình, tiếp tục “chén” món thịt cực phẩm.
Đúng lúc này, 1 bóng người xuất hiện trước mặt cô, cùng với tiếng nói:
– Tiểu thư, cậu chủ dặn cô ăn xong thì lên phòng anh ấy, cậu chủ có việc muốn bàn bạc với cô.
Giọng nói nhẹ nhàng mà truyền cảm, làm Âu Dương Thiên Thiên có chút giật mình, cô ngước mặt lên, đập vào mắt là 1 người phụ nữ xinh đẹp, theo bản năng hỏi:
– Cô là ai?