Tuy nói hời hợt, nhưng Lâm Dịch rõ ràng chuyện không đơn giản.
Hắn hiếu kỳ: 'Mẹ lợi hại như thế?'
Cổ Lan cứng đờ, uốn nắn: 'Mẹ ta!'
'Ồ, mẹ ta lợi hại như thế?' Lâm Dịch gật đầu.
Cổ Lan phiền muộn: 'Mẹ mày!'
'Ừ, mẹ ta lợi hại như thế.' Lâm Dịch lại gật đầu.
Cổ Lan thở sâu đứng dậy, đẩy ngã Lâm Dịch còn chưa kịp chạy trốn, sau đó mông nhỏ đè lên. Lâm Dịch thành Tôn Ngộ Không dưới bàn tay Như Lai, không nhảy nhót nổi.
'Này thì chiếm tiện nghi của ta!' Cổ Lan nhẹ nhàng gõ Lâm Dịch mấy cái.
Trông vô cùng thẹn thùng, nhưng với Lâm Dịch thì là muốn mạng già rồi.
Thần hồn chấn động, thân thể suýt nữa biến mất, có lẽ chỉ cách hồn phi phách tán một chút xíu.
Không đùa nổi a.
Lâm Dịch vội vàng kêu lên: 'Sai rồi sai rồi, ta không dám nữa, ta sắp chết!'
Cổ Lan thấy hắn nhận sợ, vừa giận vừa buồn cười: 'Xem ngươi còn dám hay không! Chỉ thế thì không chết được đâu, ngươi ra ngoài nghỉ!'
Sau đó hai tay đẩy Lâm Dịch ra khỏi mộng cảnh.
Tiểu nha hoàn mới nhích lại gần, che miệng nói: 'Gia hỏa xấu thật, dám chiếm tiện nghi của tiểu thư, lẽ ra nên hung hăng giải quyết hắn.'
Cổ Lan sầm mặt: 'Ta cũng không phải đồ đần, nhưng hắn cho ta một tia hi vọng.'
'Hi vọng gì?'
'Có lẽ mẹ ta không chết!' Ánh mắt Cổ Lan sáng lên.
Trúc Mộng kinh của Cổ gia có điểm quỷ dị, vậy mà nàng không biết có một thế giới khổng lồ trong mộng. Phải chăng đại biểu, người Cổ gia không mất tích, mà tiến vào giới này?
……
Lần này tỉnh lại, Lâm Dịch chỉ thấy mất nửa cái mạng. Đúng là họa từ miệng mà ra, cảm thấy mình vừa thân quen là không giữ được mồm, chỉ muốn chiếm tiện nghi.
Cũng khiến hắn cảm nhận được sự yếu ớt của mình và thống khổ của bị thương thần hồn, không phải thân thể thống khổ, mà là tinh thần. Thường ngày thức dậy tinh thần phấn chấn, hôm nay tựa như trải qua bảy tám lần thời gian hiền giả, không có sức lực.
Không biết Đường Tư chui vào chăn từ bao giờ, Lâm Dịch cũng đã quen. Rón rén bò dậy, ráng chịu đựng rửa mặt nấu cơm.
Đại khái do hoàn cảnh, trạng thái cũng tốt hơn một xíu.
Lúc ăn cơm, Đường Tư không nhịn được kỳ quái nhìn hắn: 'Bệnh?'
Nếu không ngủ cùng phòng, nàng còn cho rằng Lâm Dịch làm loại chuyện không thể nói cho người khác.
'Không sao, hình như ngủ không ngon.'
Lâm Dịch không thể nói là mình đùa giỡn Cổ Lan trong mộng, kết quả bị tay nhỏ đánh mấy cái, suýt nữa hồn phi phách tán.
Đường Tư trợn trắng mắt.
Ngươi ngủ không ngon?
Ngủ say như ngươi, ta hoài nghi người khác kề dao vào cổ cũng không tỉnh lại được.
Thẩm Bối Bối vừa ăn vừa xem lịch trình của Đường Tư.
Lúc này, có người gõ cửa.
Lâm Dịch đứng dậy nói: 'Ta đi xem.'
Nhìn từ mắt mèo, là nam nhân hơn 30, xách cặp công văn, thỉnh thoảng lau mồ hôi trán, trông rất lo lắng.
Lâm Dịch mở cửa, người này lo lắng mở miệng: 'Lâm Dịch tiên sinh phải không, ta là luật sư của Đồng gia, đến chuyển nhượng đất đai. Đêm qua chúng ta đã xử lý xong tất cả thủ tục, ngài chỉ cần ký tên là được.'
Lâm Dịch lưỡng lự, đang nghĩ có nên thu không.
Dù sao mình không định thu tay lại, thu đất mà không làm việc, quá không phúc hậu.
'Để hắn vào đi!' Đường Tư nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lên tiếng.
Lâm Dịch dẫn đối phương vào rồi đóng cửa.
Thẩm Bối Bối lấy hợp đồng xem kỹ, xác định không có bẫy câu chữ mới trả lại.
Đường Tư vẫy gọi: 'Cho không ngu sao không lấy, một vùng núi lớn đấy! Còn trồng khá nhiều dược liệu quý báu, thu lại điều dưỡng thân thể cho Bảo Nhi.'
Nàng đã bảo Lâm Dịch thu, đương nhiên không có vấn đề.
Đồng Lập Toàn đã ký vào hợp đồng, sau khi Lâm Dịch ký xong, mảnh đất này là của hắn.
Luật sư vội vàng cáo từ, bận bịu xử lý chuyện khác.
Đường Tư nói: 'Hôm nay trạng thái của ngươi không tốt, đừng ra ngoài thành, đi xem nơi này với Bối Bối đi. Vừa vặn nhờ nàng dạy ngươi lái ô tô, đi xe máy khá bất tiện.'
'Không phải Đường tỷ rất bận rộn sao?' Lâm Dịch nói.
Đường Tư phất tay nói: 'Không sao, đại thể đã chuẩn bị thích đáng, chỉ còn vấn đề nhỏ.'
Ý là Thẩm Bối Bối không đi cùng cũng được.
Sau khi thương lượng xong, chính nàng lái xe máy đi, Thẩm Bối Bối lái ô tô đưa Lâm Dịch đến chỗ trồng thuốc của Đồng gia.
……
Cùng lúc đó, cửa học viện Bách Võ cũng náo nhiệt.
Đêm qua Đồng Đại Hữu bị ném đến.
Đã có không ít giáo viên phát hiện, nhưng mà các học sinh đã đi ngủ, không thể nửa đêm gọi người ta dậy để xem dáng vẻ thê thảm của hắn.
Đồng Đại Hữu chỉ có thể nằm bò dưới đất, chịu đựng gió lạnh một đêm, thê thảm cầu xin tha thứ.
Đến buổi sáng, đám học sinh lục tục nhận được tin tức, mới chạy đến quan sát.
Trông thấy Đồng Đại Hữu, thảm vô cùng a!
Lâm Dịch chỉ đánh ra nội thương, chẳng qua là phá tan bức tường, thương thế trên người không nặng.
Nhưng Đồng Lập Toàn ra tay rất độc ác, hai chân bị bẻ gãy, hai tay cũng bị vặn gãy. Đồng Đại Hữu nằm như một con chó chết, dùng sức hô: Ta sai rồi, Tống Bảo Nhi tha cho ta đi!
Ngay cả cha mình cũng thế, có thể thấy làm lớn chuyện. Trước mắt không phải nghĩ trả thù, mà là có thể vượt qua cửa này hay không.
'Ấy, không phải hạng nhất Võ Đồ đỉnh phong Đồng Đại Hữu sao? Sao vậy, không trêu được người còn bị phế ngược?' Âm thanh sắc bén vang lên.
Đồng Đại Hữu nhìn qua, trong cổng có một thiếu niên 15 tuổi đang trào phúng nhìn hắn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: 'Quách Thế Khôn, lão nhị vạn năm nhà ngươi đắc ý cái gì!'
Hai người cũng minh tranh ám đấu trong học viện.
Đồng Đại Hữu tuy công tử bột nhưng có thực lực.
Cách tính thực lực của Võ Đồ không giống bình thường.
16 tuổi có thể thành Võ Sư chính là thiên tài, cho nên 15 tuổi trở xuống đều là Võ Đồ. Đồng Đại Hữu 15 tuổi rưỡi, Võ Đồ đỉnh phong nên không ai địch nổi, cũng thành tiền vốn để hắn phách lối.
Xui xẻo là gặp phải biến thái như Lâm Dịch.
Còn khổ cực chọn phương thức cứng chọi cứng, mới bị Lâm Dịch một chiêu đánh tan.
Quách Thế Khôn cũng không để ý, cười ha ha: 'Đồng đại thiếu trước đây phách lối bao nhiêu, toàn dùng mũi nhìn người, e rằng không ngờ tới tình cảnh này phải không!'
'Ngươi……' Đồng Đại Hữu vừa nghĩ đến tình huống này do một tay mình thúc đẩy, liền giận đến nôn máu.
Mà trong học viện, tin tức ngày càng lan rộng.
Xà Huệ sớm đã chạy tới, sinh động như thật khoa tay với Tống Bảo Nhi: 'Báo ứng a! Đồng Đại Hữu muốn chiếm tiện nghi của ngươi, lần này xong rồi!'