Nếu kinh lịch của mình là mộng, vậy cát sỏi trên tay từ đâu đến?
Tiến vào mộng cảnh, nếu quá thời gian ở lại mà không được mộng cảnh chi chủ đưa ra thì sẽ chết trong đó. Chết triệt triệt để để, nhưng lần này lại bình yên ra ngoài.
Chỗ kia không phải mộng cảnh?
Nhưng mình nằm mơ vào!
Thế này là thế nào?
Đầu óc Lâm Dịch loạn như tơ vò.
Vậy mà mình mang đồ từ trong mộng ra!
Thật ra cũng không phải lần đầu tiên.
Trước đó từng nhặt một bản Vọng Khí thuật, sau đó cầm tới mộng cảnh của Cổ Lan, thậm chí nàng cũng rất kinh ngạc.
Giải thích về mộng là khi con người nằm ngủ, tế bào não cũng thả lỏng và nghỉ ngơi, nhưng có tế bào không nghỉ ngơi hoàn toàn, kích thích nhỏ bé cũng khiến bọn chúng hoạt động, từ đó tạo ra mộng cảnh.
Nhưng giấc mơ của Lâm Dịch luôn kỳ kỳ quái quái.
Mơ tới Cổ Lan không ở Lam tinh, lại có thể tiến vào mộng cảnh của người khác.
Nếu nói mộng cảnh chỉ là hành vi của cá nhân, vậy làm sao giải thích cảnh ngộ của Lâm Dịch?
Thậm chí Cổ Lan có thể kéo người khác vào trong mộng của mình, mọi người cùng nằm mơ. Phải chăng chứng minh, có lẽ mộng cảnh của một người chỉ là hành vi cá nhân. Nhưng những mộng cảnh này lại thuộc cùng một không gian?
Mộng cảnh của Cổ Lan hình như bị một mảnh sa mạc bao bọc!
Lâm Dịch đột nhiên phát hiện, mình biết quá ít về mộng cảnh, cũng hoàn toàn không hiểu rõ thế giới kia.
Chuyện này liên quan đến mạng nhỏ của mình.
Trong mộng bất cẩn là xong đời!
Bây giờ hắn chỉ muốn mơ tới Cổ Lan, hỏi chuyện này.
Cứ dựa mãi vào vận khí như vậy quá bất an.
Nhìn đồng hồ, Lâm Dịch rời giường làm điểm tâm.
Trên tủ lạnh dán giấy nhắn, Đường Tư lưu lại nói có chuyện phải làm, không cần làm điểm tâm.
Tối hôm qua các nàng ngủ ở nhà bên, Tống Bảo Nhi còn đang ngủ nướng.
……
Sáng sớm, Đường Tư và Thẩm Bối Bối đã nhận được tin tức.
Đồ đằng đang được mở rộng, loại chuyện này không chậm trễ được. Nắm giữ đồ đằng càng sớm thì Đại Hạ càng an toàn.
Long đồ đằng mở rộng rất thuận lợi.
Phần lớn cao thủ có thể nắm giữ ngay lập tức.
Nhưng…… Đao đồ đằng thì không.
Hình như Đao đồ đằng có điểm khác với Long đồ đằng.
Là tín ngưỡng?
Hay là cái khác?
Đại Hạ còn chưa hiểu rõ, tạm thời không ai có thể nắm giữ đồ đằng chi lực này.
Cao thủ Đại Hạ nghiên cứu suốt đêm cũng không rõ vấn đề ở đâu.
Nhưng nếu chỉ từ góc độ tín ngưỡng.
Người Đại Hạ biết rồng, tín ngưỡng Long đồ đằng, nhưng không biết mấy về đồ đao này, càng không nói tín ngưỡng.
Nhưng vấn đề là, vì sao thứ này thành đồ đằng?
Sợ rằng chỉ có người vẽ ra mới biết.
Đường Tư lái xe, Thẩm Bối Bối ở bên cạnh gọi điện.
Thẩm Bối Bối nói: “Phía trên phát hiện vấn đề liền bắt tay điều tra, tra ra đồ tể tiền bối thì phát hiện cao tầng từng động tới quyền hạn, tiêu hủy tin tức về hắn. Chúng ta không tra được quá khứ của hắn.”
Đường Tư nghi hoặc nói: “Quyền hạn cấp bậc gì?”
“Quyền hạn cao nhất.” Thẩm Bối Bối nói.
Đường Tư trầm mặc.
Đại Hạ sẽ vô duyên vô cớ tiêu hủy một phần hồ sơ sao?
Đương nhiên không thể!
Chỉ có thể hiểu là, hồ sơ này rất quan trọng, không muốn cho người khác biết.
Bây giờ nghĩ lại, đồ tể tiền bối không thể tên là đồ tể.
Làm nhân vật truyền kỳ 30 năm trước, nhưng mọi người không biết nhiều về hắn.
Chỉ biết hắn có một thanh đao mổ heo.
Tổ tiên đời đời kiếp kiếp chém giết lục súc, đến cận đại, tế tự lục súc ít đi, bọn hắn liền đổi nghề mổ heo.
Trăm năm trước yêu thú quật khởi, bọn hắn đổi nghề giết yêu thú. Thượng Võ vị diện đánh tới, bọn hắn đổi nghề giết địch nhân.
Lẽ ra nhân vật truyền kỳ, gia tộc truyền kỳ như vậy nên được ra sức tuyên dương, nhưng Đại Hạ phong tỏa tin tức, 30 năm trôi qua, người biết càng ít.
Đường Tư không cảm thấy Đại Hạ muốn giấu giếm sự tích của anh hùng.
Mà có ẩn tình.
Bây giờ nàng chỉ muốn đi tìm Tống Tình, hỏi rõ chuyện này.
Người khác không dùng được đồ đằng, vì sao ngươi có thể dùng?
Nàng biết chuyện của Tống Tình, mười năm trước cha mẹ của nàng và cha mẹ của Lâm Dịch bị đuổi giết, nghe nói chạy đến không gian dị thứ nguyên.
Đường Tư hỗ trợ điều tra.
Lại phát hiện không tra được sâu hơn, chỉ tra được bà của Tống Tình một mình nuôi lớn cha nàng, hoàn toàn không tra được ông nàng.
Bây giờ có thể xâu chuỗi câu chuyện.
Kỳ diệu là không tra được thân phận của cha mẹ Lâm Dịch.
Chỉ biết bọn hắn quen nhau vào thú triều ở Bách Võ thành 18 năm trước, sau đó định cư ở đây, sinh hạ Lâm Dịch, mười năm trước mất tích.
Đường Tư nắm tóc.
Một nhà này kỳ kỳ quái quái.
Không gian dị thứ nguyên ở khu đông Bách Võ thành.
Bốn phía có hàng loạt quân đội.
Ngoài cổng xây kiến trúc cao lớn, che giấu cánh cổng không gian dị thứ nguyên. Bốn phía chẳng những có chiến sĩ võ trang đầy đủ tuần tra, còn có võ giả mạnh mẽ trấn thủ.
Sau khi nhận được tin tức, Tống Tình tạm thời đổi ca với Võ Tôn quân đội, ở đây chờ Đường Tư.
Xe nhỏ dừng lại.
Đường Tư và Thẩm Bối Bối từ trong xe đi ra, sau đó tiến vào cao ốc của quân đội.
Xung quanh có dụng cụ phá sóng, tránh bị nghe trộm, võ giả trấn thủ bốn phía, cam đoan an toàn tuyệt đối.
Tống Tình đã pha xong trà.
Đường Tư ngồi xuống bưng lên uống một ngụm, trực tiếp hỏi: “Nói rõ trước, ta cam đoan người khác sẽ không biết chuyện chúng ta nói! Ngươi không phải cháu gái của đồ tể tiền bối chứ!”
Tống Tình cay đắng cười nói: “Đúng, đồ tể chính là ông của ta, mười năm trước ta mới biết chuyện này.”
Đường Tư tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn khá kinh ngạc.
“Làm sao ta cũng không tra được tin tức về đồ tể tiền bối, phía trên làm căng mới phát hiện hồ sơ bị hủy diệt.” Đường Tư nghĩ lại còn sợ.
Tống Tình cười khổ: “Ta đại khái biết một chút, hình như ông lo mình giết chóc quá nhiều, gây họa tới vợ con, mới nhờ phía trên hỗ trợ xử lý.”
Giết chóc quá nhiều?
Thẩm Bối Bối nghi hoặc nhìn nàng.
Ai ở đây không nhuốm máu, máu của yêu thú, máu của địch nhân, hoàn cảnh lớn chính là như thế. Vì bảo vệ gia viên, mọi người cũng đành không thèm đếm xỉa.
Đường Tư nghi hoặc nói: “Bởi vì hơn 50.000 người và mấy cao thủ Tông Sư.”
“Không…… Không chỉ vậy, ông giết hai thành, 16 tông môn của Thượng Võ, có mấy trăm nghìn người chết trên tay hắn, không dưới 20 Tông Sư, đáng sợ nhất là hắn…… Còn giết Thiên Nhân!” Tống Tình thở sâu, điều tiết cảm xúc.
Lời này vừa ra, Đường Tư triệt để trợn tròn mắt.
Thẩm Bối Bối không thể tưởng tượng nổi nhìn Tống Tình.
Thiên…… Thiên Nhân!
Tông Sư giết Thiên Nhân?
Đường Tư trầm giọng nói: “Là bởi vì thanh đao kia?”
Tống Tình gật đầu nói: “Bà nội ta nói, thanh đao kia bất tường. Lúc ông cầm nó lên, lựa chọn con đường này, đã định trước không thể quay đầu lại!”