Cùng là chân khí, thân thể của võ giả hình thành vòng kín, cho nên không thể thúc giục thiên địa linh khí.
Bởi vì dựa vào tuần hoàn trong cơ thể, cho nên khó bổ sung chân khí, nếu hai người mạnh ngang nhau giao thủ, chân khí sẽ tiêu hao rất nghiêm trọng.
Nếu không dựa vào ngoại lực như dược liệu, trong thời gian ngắn rất khó khôi phục trạng thái đỉnh phong, dẫn đến cao thủ sẽ không tuỳ tiện giao phong.
Tu sĩ thì khác.
Lấy Lâm Dịch làm ví dụ.
Tuy về danh nghĩa Luyện Khí trung kỳ ngang bằng Võ Đồ trung kỳ.
Nhưng thực tế, bất kể thực lực hay năng lực khôi phục đều có thể nghiền ép võ giả.
Linh khí có thể làm được quá nhiều việc.
Chỉ một Ngự Khí thuật đã khiến Lâm Dịch có thể khiêu chiến Võ Đồ hậu kỳ, trước đó còn tiếp xúc với yêu thú cấp 2, coi như có sức đánh trả Võ Đồ đỉnh phong.
Chợt nhìn ưu thế cũng không lớn.
Nhưng phải xem hắn tu luyện được mấy ngày, thành tích như vậy đã đủ để tự ngạo.
Vả lại tu sĩ bắt đầu lột xác từ Trúc Cơ, có quá nhiều thủ đoạn cần cảnh giới làm gốc. Mấu chốt là sau khi Trúc Cơ, chân khí biến chất, lực lượng càng sung túc.
Nhớ tới Ngự Khí thuật, Lâm Dịch cũng thấy lạ.
Có điểm tương đồng với đồ đằng chi lực không?
Trước máy tính, Đường Tư đang suy nghĩ thuyết pháp của Lâm Dịch, cũng khá đồng ý.
Kỳ thực bản thân nàng chính là một ví dụ.
Hổ tồn tại ngoài đời, loan phượng cũng từng nghe nói, trong thần thoại cổ đại cũng có, nhưng loan phượng ba màu thì chưa từng thấy.
Nhìn vẻ mặt của Đới An lúc ấy, hình như cũng rất kinh ngạc.
Chẳng lẽ là đồ đằng thú được hư cấu ra?
Hay là, dù ở Thượng Võ vị diện cũng rất trân quý?
Mình và Tống Tình đã cảm nhận được dị biến, thực lực tăng cường, khó mà khống chế là một chuyện, chính lực lượng cũng có hiệu quả kỳ diệu.
Như mình đi, nếu sử dụng sức mạnh này, chân khí tăng vọt ngưng tụ thành dịch, còn rất bá đạo, có thể phát huy ra lực lượng hơn xa bình thường, tính phá hoại rất cao.
Lực lượng của Tống Tình thiên về rét lạnh, thậm chí có thể đóng băng, năng lực phá hoại và phòng ngự phi phàm.
Thẩm Thiến bởi vì trọng thương, không thể hỏi thăm, nhưng dùng điều kiện tốt nhất Đại Hạ cũng không thể chữa khỏi thương thế.
Mấu chốt nhất chính là trong cơ thể nàng có một lực lượng kỳ dị, cho dù dùng dược liệu quý giá cũng bị thôn phệ như động không đáy.
Còn duy trì thuốc mạnh, ai dám?
Không ai rõ ràng làm thế sẽ ra sao, nhất là vật đại bổ. Lấy nhân sâm trăm năm làm ví dụ, ăn nhiều ai có thể chịu được?
Hơn nữa bây giờ hoàn cảnh dị biến, rõ ràng nhất là động vật và thực vật.
Đặc biệt là những dược vật này, dược hiệu tăng lên gấp bội, nhân sâm trăm năm tối thiểu có hiệu quả của 400 500 năm.
Sau khi linh khí khôi phục.
Vì sao không gian dị thứ nguyên xuất hiện đầu tiên là Thượng Võ vị diện?
Do gần?
Hay do quan hệ nào đó?
Truyền thừa của Thượng Võ vị diện hoàn thiện hơn Đại Hạ, mặt này không thể truy đến cùng, chỉ có thể lấy thừa bù thiếu.
Kỳ diệu là tri về dược liệu của Thượng Võ vị diện cũng thông dụng ở Đại Hạ, hoàn toàn có thể tìm được dược liệu đối ứng.
Mà sau khi linh khí khôi phục, những dược liệu này mới lục tục mọc ra.
Trước đó chưa từng thấy.
Lấy Bách Diệp hoa làm ví dụ, lớn cỡ bàn tay, nở một đóa hoa, có hai lá cây, nhìn kỹ thì mỗi lá lại chắp vá từ rất nhiều lá nhỏ.
Tên của Bách Diệp hoa từ đây mà tới.
Bách Diệp hoa có dược hiệu càng cao thì càng nhiều lá nhỏ.
Thanh Long thảo càng huyền diệu.
Phiến lá dài nhỏ, hoa văn trên đó sinh động như thật, cực giống rồng trong thần thoại.
Các loại manh mối kết nối với nhau, bảo sao Đường Tư cũng đồng ý.
Lâm Dịch tiếp tục nói: “Bọn hắn vận dụng đồ đằng chi lực như thế nào?”
Đường Tư khẽ vươn tay, phóng thích chân khí trong cơ thể, che giấu nói: “Bọn hắn dùng chân khí trong cơ thể làm dẫn, tái hiện đồ đằng trong hư không, sau đó có thể vận dụng lực lượng này.”
Nàng có thể chân khí ngoại phóng, cũng có thể bắt chước vẽ ra.
Nhưng phương pháp này rất tinh tế, nếu không đạt đến Võ Tôn sơ kỳ, rất khó dùng chân khí miêu tả ra đồ án phức tạp như thế.
Mấu chốt còn phải duy trì.
Lâm Dịch hiếu kỳ nói: “Đường tỷ cũng có thể dùng?”
Đường Tư lắc đầu nói: “Ta không dùng được, có thể miễn cưỡng vẽ ra mà thôi.”
Lâm Dịch lại nói: “Một đồ đằng là một phương thức công kích sao?”
Đường Tư lắc đầu nói: “Không phải, ta từng thấy hắn dùng một đồ đằng phát huy ra ba lực lượng khác nhau. Trong đó một loại giống như lấy hư hóa thật, một loại chỉ xuất hiện hổ trảo, còn có một loại giống như ngưng tụ lực lượng rồi phóng thích.”
Đây là điểm khiến nàng khó hiểu.
Cùng một đồ đằng, làm sao để phóng thích lực lượng có hình thức khác nhau?
Nàng trí nhớ xuất chúng, lúc ấy tuy định hạ tử thủ nhưng bởi vì không dám liều lĩnh, dự định thấy chiêu đoán chiêu, nên nhớ kỹ thủ đoạn và đồ đằng của ba lần công kích.
Lâm Dịch nghe ra, đồ đằng chi lực cực giống Ngự Khí thuật.
Ngự Khí thuật là phương pháp vận dụng chân khí trong cơ thể, dùng chân khí làm đòn bẩy để thúc giục thiên địa linh khí.
Chín thủ thế đối ứng chín thủ đoạn vận chuyển chân khí.
Mỗi khi sử dụng một thủ thế, kỳ thực là phóng thích chân khí theo phương thức cố định.
Thứ tự thủ thế khác nhau, đại biểu hoa văn chân khí khác nhau, hiệu quả cũng khác nhau.
Thủ thế càng phức tạp, có thể làm được càng nhiều chuyện.
Nhưng đây là tu sĩ.
Võ giả thúc giục thiên địa linh khí kiểu gì?
Đồ đằng?
Chẳng lẽ lấy đồ đằng làm môi giới, sử dụng thủ đoạn này?
Lâm Dịch lập tức nói: “Một bộ lạc hoặc thị tộc chắc chỉ tín ngưỡng một loại đồ đằng, bản thân đồ đằng không thể có biến hóa. Có thể vận dụng phương thức công kích khác nhau, có lẽ do phương pháp vẽ đồ đằng khác nhau.”
Đường Tư nghe thấy thì hứng thú, nhìn chằm chằm Lâm Dịch: “Phương pháp khác nhau?”
Lâm Dịch gật đầu, cầm chuột mở paint, tiện tay vẽ một con vịt, nói tiếp: “Cùng một đồ án, hạ bút từ đâu, thu bút ở đâu, cường độ nặng nhẹ, vẽ ra bức tranh trông giống nhau, nhưng chi tiết đã khác!”
Đường Tư sáng mắt lên, kinh ngạc nói: “Nói cách khác, bây giờ ta không thể sử dụng lực lượng, có lẽ vì không nắm giữ những chi tiết này?”
Nếu Lâm Dịch nói đúng.
Chỉ vẽ ra đồ đằng khẳng định không được, mà nên biết cụ thể vẽ thế nào.
Nếu thế cũng có phương hướng nghiên cứu.
“Chắc là như vậy, chẳng qua ta chỉ phỏng đoán, có lẽ còn điều kiện khác, tỉ như cần tín ngưỡng.” Lâm Dịch không chắc chắn lắm.
Đường Tư trầm tư một lát nói: “Hình như Thượng Võ vị diện cũng không có nhiều người biết, khẳng định là điều kiện hà khắc, nếu không nhiều năm như thế chúng ta đã biết được.”
Nếu thật là như vậy, muốn phổ cập trong võ giả không dễ.
Lâm Dịch cười nói: “Cũng không nhất định, nhỡ pháp không truyền bừa thì sao.”