Có không ít võ giả là nữ!
Thậm chí còn có nữ nhân cấp bậc Tông Sư, ai dám cam đoan mình không bị thương. Trú Nhan đan phối hợp thuốc mỡ trừ sẹo này, đúng là muốn mạng a!
Hơn nữa Thẩm Thiến từng nói, có lẽ có hiệu quả khác.
Chí ít sau khi dùng xong, nàng cảm thấy làn da nõn nà hơn nhiều, sờ tới sờ lui mượt mà, da thịt như khôi phục trẻ tuổi.
'Bán diện rộng rất phiền toái, bởi vì phải cân nhắc đến sức chịu đựng của nhân thể. Thiến tỷ thực lực đủ mạnh, mới dùng trọn phối phương. Thực ra nàng cảm thấy rất ngứa, phải cố chịu đựng. Thân thể của người bình thường không mạnh, phải pha loãng, còn phải nghiệm chứng lâm sàng.' Lâm Dịch nói đúng trọng tâm.
Làn da của người bình thường rất mỏng manh, dược vật cường độ cao như này, các nàng không chịu được.
Đường Tư cũng đồng ý.
Chỉ nhìn hiệu quả là rõ dược lực mạnh đến mức nào, sợ rằng người thường không chịu nổi.
'Cho ta đơn thuốc nhé? Ta tìm người nghiên cứu cách pha loãng, kiếm tiền chia cho ngươi, Võ Đồ hoặc là Võ Sư có cần pha loãng không?' Đường Tư hỏi liên tục.
Có người làm thay, Lâm Dịch cũng nhẹ nhõm.
'Võ Đồ và Võ Sư khẳng định phải pha loãng. Thật ra, vấn đề của bọn hắn không nghiêm trọng như Thiến tỷ, không cần truy cầu năng suất, ổn thỏa làm chủ. Lát nữa ta gửi đơn thuốc cho.' Lâm Dịch nói đúng trọng tâm.
Thẩm Thiến có vấn đề khắp người, bôi cũng khắp người. Người bình thường cùng lắm là vết sẹo nhỏ, chỉ cần lành hẳn, tốn chút thời gian không sao.
'Cũng đúng, gửi cho ta nhé. Bái bai, nhớ chuẩn bị thuốc mỡ cho ta.' Đường Tư đồng ý với hắn.
Cúp điện thoại, Lâm Dịch gửi đơn thuốc đến.
Thuốc mỡ có nhiều, Lâm Dịch tuy không phát hiện Đường Tư có vết sẹo, nhưng vẫn chuẩn bị thêm một ít, nói thế Tình tỷ chắc cũng cần.
Một lúc sau, Thẩm Thiến và Thẩm Bối Bối trở về.
Thẩm Thiến mặc váy dài, chắc là Thẩm Bối Bối lựa chọn. Bởi vì có Thẩm Bối Bối ở đây, nên nàng dịu dàng hơn rất nhiều, không có phong mang lúc mới gặp.
Đương nhiên……
Có thể do báo được thù.
Nàng tới gần Lâm Dịch, không khách khí vươn tay: 'Trú Nhan đan của ta đâu?'
Lâm Dịch bỗng nhiên tỉnh ngộ, chắc là Thẩm Bối Bối nói. Trú Nhan đan trong tay các nàng đều là không nhập phẩm và hạ phẩm, hiệu quả kém hơn một ít, dùng để bán cho nữ nhân có thân phận.
Lâm Dịch giữ lại một ít trung phẩm cho người nhà.
Thành thật lấy ra một viên, Thẩm Thiến hài lòng nhận lấy.
'Ta cũng muốn cho nhưng mà Thiến tỷ chưa khỏi hẳn, hành động bất tiện, sợ có ảnh hưởng, ta đề nghị để sau dùng.' Lâm Dịch nói ra cái nhìn của mình.
Thẩm Thiến suy nghĩ, cũng đúng đạo lý.
Thuốc trừ sẹo là dùng ngoài da, ai biết thuốc uống có bị thương thế ảnh hưởng hay không. Nếu ảnh hưởng đến hiệu quả của đan dược thì phiền toái.
Lập tức thu Trú Nhan đan lại, suy nghĩ sau khi khỏi hẳn thì dùng.
Hôm nay Đường Tư về sớm hơn một chút.
Đại khái do thuốc mỡ trừ sẹo.
Vừa về đã hứng thú bừng bừng đòi thuốc mỡ, sau đó xông vào trong phòng bôi lên, tắm rửa cẩn thận rồi mặc áo ngắn quần đùi chạy loạn.
Dáng người của nàng vô cùng khả quan, các phương diện rất ưu tú, Lâm Dịch nhất thời không biết để mắt ở đâu, vội vàng chạy vào phòng bếp nấu cơm.
Ba người nghiên cứu thuốc mỡ trừ sẹo trong phòng khách.
'Thuốc mỡ này tốt hơn đám sản phẩm kia nhiều. Cho dù phải pha loãng, cần nhiều liệu trình mới trừ được tận gốc thì vẫn hơn xa. Ta đã tìm người nghiên cứu.' Đường Tư thần thông quảng đại, ai cũng tìm được.
'Còn phải đưa một ít cho các nữ võ giả, làm thân với bọn hắn cũng có ích cho chúng ta.' Thẩm Thiến nói thực.
'Đương nhiên, ta không bỏ qua cơ hội này đâu. Trú Nhan đan đằng trước, thuốc mỡ trừ sẹo đằng sau. Sau này mời các nàng giúp đỡ thì dễ như trở bàn tay.' Đường Tư đắc ý.
'Ngươi sắp phải đi, ai xử lý những chuyện này?' Thẩm Thiến hơi nghi hoặc.
'Ta chờ tiệm hoa của ngươi khai trương rồi đi, lúc ấy bảo những người kia đến tìm Bối Bối là được.' Đường Tư đã tính toán cẩn thận, ta tuy vắng mặt nhưng có Bối Bối a.
Thẩm Bối Bối trợn trắng mắt.
Ta đã thành quản lý, nhưng vì sao trước mặt các ngươi vẫn là thư ký vậy.
Đang phiền muộn thì Hạ Nguyệt gọi điện đến, báo cáo tình khuếch trương căn cứ dược liệu. Tài chính đã ổn định, Huyết Khí đan đã sản xuất. Nàng được biết trước chuyện này, có thể chiếm tiên cơ.
Thẩm Bối Bối nói những hạng mục cần chú ý, dặn dò nàng rồi cúp điện thoại.
Hạ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên bà chủ dễ nói hơn.
Gọi điện cho Lâm Dịch.
'Ông chủ, ta định khuếch trương căn cứ dược liệu.'
'A, đủ tiền chưa?'
'Đủ tiền rồi, vừa thu được một khoản lớn.'
'Vậy thì khuếch trương đi, thiếu tiền thì nói một tiếng, ta suy nghĩ biện pháp.'
Hạ Nguyệt cứ thấy mơ hồ, không hiểu nổi căn cứ dược liệu là sản nghiệp của ai. Ông chủ chưa bao giờ cho đề nghị thực tế, cơ bản là đủ tiền không? Có vấn đề không? Khiến nàng khá là đau đầu!
Nhưng bà chủ rất tài giỏi, cộng thêm tiền lục tục chuyển vào, những ngày này đã hơn trăm triệu, đủ để khuếch trương.
Nếu không, với sản lượng hiện nay, dù cung ứng dược liệu cho Xà gia cũng không kiếm được bao nhiêu, dù sao thứ này lãi ít tiêu thụ mạnh.
Xà gia rất dễ nói chuyện.
Luôn hỏi thăm căn cứ, hỏi có gì khó khăn, tài chính có đủ hay không, nếu không đủ thì có thể dự chi một phần tiền hàng.
Rất nhiều lúc Hạ Nguyệt cũng mơ hồ.
Chúng ta cung ứng hàng hóa, các ngươi là người mua a. Có mua dược liệu hay không do các ngươi định đoạt, sao cứ đảo ngược vị trí.
Nhưng chứng kiến chồng danh thiếp của ông chủ, nàng thấy những chuyện này rất dễ hiểu.
Lâm Dịch hoàn toàn không biết Hạ Nguyệt đang nghĩ gì.
Trước đây thỉnh thoảng còn gọi điện hỏi, bây giờ thì rất ít. Chỉ nhắn tin nói mình đang làm gì, tuyệt đối không lười biếng…
Làm xong thức ăn, các nữ nhân còn đang hưng phấn nói chuyện phiếm.
Lâm Dịch thấy sinh hoạt như này rất thú vị.
Đến buổi tối, mọi người lục tục đi ngủ.
Lâm Dịch cũng nhập mộng.
Thế giới trong mộng quen thuộc, đi bốn tiếng.
Lâm Dịch tiến vào trong mộng của tiểu nha đầu, tụng niệm kinh văn cho nàng, giúp nàng thay đổi triệt để.
Sau đó định đi mộng cảnh tập thể của Nhật Bản làm việc tốt.
Nhưng không ngờ phát hiện một người quen cũ.
Takahisa Itoru?
Lâm Dịch sững sờ, khi đó con hàng này tham gia luận võ cùng Alice, không quen biết gì, một quyền mà thôi. Nhưng mình lấy được không ít tin tức về Nhật Bản trong mộng cảnh của hắn.
Chắc gia hỏa này đã về nước, nhưng vì sao hắn cũng nhập mộng?
Lâm Dịch nghi hoặc nhìn vào.
Takahisa Itoru mới xuất hiện ở thôn tân thủ, hình như rất vui vẻ, rõ ràng mình xuyên việt.
Ông của hắn từng ở trong mộng cảnh, bởi vậy trở thành Tông Sư. Mộng cảnh là nơi rất kỳ quái, ký ức ngoại giới có thể mang vào, nhưng lúc rời khỏi thì vận khí tốt mới nhớ được chút xíu.
Cho nên rất nhiều người cảm thấy, có những chuyện quen thuộc một cách khó hiểu, nhưng nghĩ mãi không ra. Mộng cảnh này lợi dụng tình hình đó, khiến Nhật Bản đạt được một phần truyền thừa.
Lâm Dịch cân nhắc, phải làm rõ mộng cảnh này.
Nhìn tình hình này, sợ rằng để bổ sung năng lượng, bọn hắn lại nghĩ cách kéo một nhóm người vào. Lâm Dịch thấy mình nên làm rõ cách bọn hắn đem người vào, chỉ như vậy mới có thể triệt để giải quyết vấn đề này.
Bởi vậy Takahisa Itoru rất quan trọng.
Bởi vì hắn biết tiếng Trung a!
Lần trước Lâm Dịch phát hiện mình ra vào mộng cảnh, quản trị viên cũng không phát hiện được, đây chính là lực lượng của mình. Có thể tiếp xúc với Takahisa Itoru, thăm dò nội tình, nếu xảy ra vấn đề thì cho hắn một bạt tai, vừa vặn rời khỏi mộng cảnh.
Ừm……
Biện pháp này rất tốt.
Cộng thêm bây giờ đã là Trúc Cơ trung kỳ, thời gian ở lại tăng hẳn một ngày.
Lần trước đã nghiệm chứng trong mộng của Cổ Lan.
Xem ra một cảnh giới của Trúc Cơ có thể gia tăng một ngày, Lâm Dịch có đủ thời gian chơi cùng Takahisa Itoru.
Hắn vốc mấy hạt cát, đưa tiễn tám người rồi chạy vào mộng cảnh của Takahisa Itoru.
'Takahisa Itoru, là ngươi sao? Quá tốt rồi, cuối cùng cũng gặp được người quen!' Lâm Dịch khoa trương hô lên.
Takahisa Itoru nhíu mày, lập tức không vui.
Gia hỏa này cũng xuyên việt?
Quá đáng, ngươi đã mạnh như vậy!
Có cho người ta sống không!
Không……
Hắn đột nhiên nghĩ ra, đại lục này đều nói tiếng Nhật, hình như gia hỏa này không biết tiếng Nhật, không giao lưu được a! Nếu thế, sao mình không tiếp cận hắn, tìm cơ hội giết chết hắn?
Nếu đã xuyên việt, mình đương nhiên phải sống một cuộc sống hạnh phúc, Lâm Dịch trông quá chướng mắt.
Nhưng bây giờ không phải cơ hội, thực lực chênh lệch rất lớn.
'Ồ, Lâm thân ái, chúng ta thật là hữu duyên a! Ta rất vui vẻ a!' Takahisa Itoru cũng khoa trương đi tới, nhiệt tình ôm Lâm Dịch. Quá vui, vui đến muốn giết chết ngươi.
Hắn không nhớ chuyện trong mộng lúc trước, Lâm Dịch cũng bớt việc, vui vẻ nói: 'Takahisa thân ái, xin hỏi đây là đâu. Ta không hiểu lắm, Nhật Bản sao lại như này? Ta chưa từng ra nước ngoài, không rõ a!'
Takahisa Itoru thầm khinh bỉ, đồ nhà quê.
Sau đó cười nói: 'Đây là dị thế giới, chúng ta xuyên việt!'