Trong Mộng Ta Có Đại Lão

Chương 17 : Ta vừa mở cửa liền thấy Thư Ký đang đánh Lương Tâm


Thư ký đồng học chân trái lùi về sau một bước, tay trái thả sau lưng, tay phải hơi giơ lên, trầm giọng nói: “Cảnh giới của ta là Võ Sư sơ kỳ, không cần lưu thủ, hơn nữa ngươi cũng không có cơ hội lưu thủ, ta sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi.”

Lâm Dịch sờ bụng dưới, hoạt động thân thể, hơi kinh ngạc nhìn nàng.

Thư ký đồng học có mặt em bé rất dễ thương, thoạt nhìn là học sinh cấp hai, nhưng Võ Sư sơ kỳ, tối thiểu 16 tuổi trở lên mới có thể đạt đến.

Còn phải là thiên tài như Tống Tình mới được.

Từ đây có thể thấy, thư ký đồng học ít cũng 18 đến 20 tuổi.

Đúng là đồng nhan…… Ngực lép.

Lâm Dịch chẳng qua Võ Đồ sơ kỳ, nàng muốn không chiếm tiện nghi, đương nhiên chỉ có thể đè cảnh giới đánh.

“Vậy ta không khách khí!” Lâm Dịch vừa nói xong, thân thể vọt tới, đánh ra một quyền.

Một quyền này rất mãnh liệt, gần như dùng bảy tám thành lực lượng, theo Lâm Dịch, chắc cũng đủ để so sánh Võ Đồ sơ kỳ bình thường.

Nhưng khi Thẩm Bối Bối nhìn thấy một quyền này, vẫn không tránh khỏi kinh ngạc.

Nghe Đường Tư nói hắn mới đột phá hôm qua, vậy mà lợi hại như thế, còn mạnh hơn Võ Đồ sơ kỳ bình thường một chút, thật là bất ngờ.

Chẳng qua……

Khóe miệng nàng nhếch lên, thân thể bất động, chờ Lâm Dịch đánh đến, mu bàn tay phải đụng vào nắm đấm của Lâm Dịch.

Lâm Dịch liền cảm thấy lực đạo của mình đổi hướng, thân thể không khống chế được, bỏ trống đại lộ.

Tiếp theo thư ký đồng học dùng bàn tay trái đẩy bụng dưới Lâm Dịch, công kích bên tay phải lao tới, khi Lâm Dịch bay đi, nàng còn bổ một cước.

Hai người đang chiến đấu, hiệu quả cách âm của phòng giải trí khá tốt, không thể phát hiện cái bóng thoáng hiện rồi biến mất ở cửa.

< Công Cụ Nhân A Dương >: Đậu xanh, tối hôm qua ta thức đêm làm nhiệm vụ, sáng sớm tới công ty, vốn định tắm rửa cho tỉnh. Chuẩn bị vào phòng giải trí, kết quả vừa mở cửa, các ngươi đoán xem ta nhìn thấy cái gì?

< Duy Khắc Đa >: Vợ giấy của ngươi đến thế giới hiện thực?

< Công Cụ Nhân A Dương >: Hừ hừ, ta vừa mở cửa thì thấy Thư Ký đang đánh Lương Tâm.

< Thiên Thành Cơ Thiếu >: Không thể, Thư Ký điềm đạm thế nào, sao có thể đánh người!

< Tuyệt Đối Manh Tân >: Thư Ký đến lâu như thế, ta còn chưa từng thấy nàng đánh người. Khẳng định ngươi nhìn lầm, lại nói Lương Tâm vừa tới, có thể phạm phải chuyện gì? Chẳng lẽ nhìn lén nàng tắm?

< Thiên Thành Cơ Thiếu >: Không có khả năng, nếu dễ dàng như vậy, ta sớm đã đắc thủ.

< Công Cụ Nhân A Dương >: Ta không lừa các ngươi, nếu không chính các ngươi qua xem?

<404 >: Bây giờ ta không ở công ty, nhiệm vụ này tương đối phiền toái, tốn hơn nửa tháng.

< Thiên Thành Cơ Thiếu >: Ta cũng vắng mặt, nếu không ngươi đi chụp hình?

< Duy Khắc Đa >: Cơ Thiếu thật cao lạnh a.

< Tuyệt Đối Manh Tân >: Tán thành.

< Công Cụ Nhân A Dương >: Tốt, hôm nay ta không thèm đếm xỉa, các ngươi chờ!

“Quá yếu.” Thư ký đồng học nhìn Lâm Dịch không sức đánh trả, lại bị đánh bay mà cảm thán.

Vì sao Chủ Nhân tốt với tiểu tử này vậy, những năm này cũng không thấy nàng tốt với nam nhân khác. Vì sao ngươi vừa đến đã có ưu đãi này.

Lâm Dịch không nghĩ ra thư ký đồng học ghen với mình.

Hắn lại vuốt bụng dưới.

Thư ký đồng học khá đáng tin cậy, chắc là áp chế thực lực, nếu không hắn đã không đứng nổi.

Chẳng qua yếu thì quá trào phúng.

Cũng không xem ta mới cảnh giới gì, ngươi cảnh giới gì, cho dù kiềm chế lực lượng, kiến thức kinh nghiệm cũng không thể đánh đồng.

Lâm Dịch hừ: “Bát Quái chưởng mà thôi, thật sự nghĩ ta không biết? Trước đó chỉ làm ấm người mà thôi, lại đến!”

Thư ký đồng học cũng không nói chuyện, thân thể khẽ động, đã lẻn đến bên người Lâm Dịch. Tay phải của nàng sớm đã giơ lên, gần như theo động tác của thân thể, dùng lực xung kích của bản thân để phát huy một chưởng này.

Lâm Dịch hai tay nắm lại che ngực, tiếp theo nghiêng người dùng khuỷu tay hóa giải công kích.

“A?” Thư ký đồng học vô cùng kiềm chế, hiển nhiên không ngờ Lâm Dịch nói thật, thế mà ngăn cản được một đòn của mình.

Chẳng qua cũng không nên chuyện, nàng đã thủ hạ lưu tình, thủ đoạn tiến công há có thể là chủ nghĩa hình thức một quyền một cước. Nếu nàng nghiêm túc, một bộ chiêu thức ra, có thể đánh Lâm Dịch không thở nổi.

Vừa nói xong, nàng lại công đến.

Bát Quái chưởng lấy chưởng pháp làm hạch tâm, bước như nước chảy mây trôi, đi như du long, xoay chuyển như ưng, thân pháp linh động phối hợp với chưởng pháp công kích, coi như công pháp tiến giai tiếng tăm lừng lẫy.

Lâm Dịch đúng là vừa vặn, thật sự biết một chút.

Tống Tình lúc Võ Đồ học Bát Quái chưởng, chẳng qua trở ngại quy định, nàng không thể truyền ra ngoài. Nhưng cũng có kỳ vọng cao với Lâm Dịch, thỉnh thoảng sẽ luận bàn, cho nên Lâm Dịch còn tương đối quen thuộc.

Kỳ thực Tống Tình cũng rất mâu thuẫn.

Nàng vừa không muốn Lâm Dịch tiến vào con đường võ giả, lo lắng hắn gặp phải hung hiểm, nhưng lại lo lắng Lâm Dịch không có năng lực tự vệ, ngày thường sẽ gặp chuyện, cho nên yêu cầu hắn cũng nghiêm ngặt.

Đối mặt thế công của thư ký đồng học, Lâm Dịch tuy chống cự không nhẹ nhàng, nhưng có thể miễn cưỡng hóa giải, khá là bất ngờ, nàng giật mình nói: “Không ngờ ngươi có thể ngăn cản công kích của ta!”

“Chỉ vậy?” Lâm Dịch khinh thường nói: “Nếu không phải Bát Quái chưởng của ngươi mềm nhũn, khiến ta nhất thời không thích ứng, cũng không bị đắc thủ hai lần.”

Lời này không phải khoác lác.

Thể nghiệm công kích cuồng phong bạo vũ của Tống Tình, công kích của thư ký đồng học, đúng là tương đối dịu dàng.

Nhưng không thể nghi ngờ, lời này rất là châm ngòi.

Thư ký đồng học cau mày, cũng không lưu thủ, Bát Quái chưởng hành động hết sức. Lâm Dịch lập tức chịu thiệt vì trang bức, bị nàng đánh trúng mấy chục cái.

Thấy khóe miệng nàng lộ ra nụ cười khinh thường, Lâm Dịch còn ấm ức.

“Hừ, hổ không phát uy, ngươi thật sự coi ta là mèo bệnh sao! Xem ta Điện Quang Độc Long Tinh Tinh Long Trảo Thủ!”

Lâm Dịch bước chân rối loạn, miễn cưỡng né tránh công kích của thư ký đồng học. Hắn bắt được cơ hội, trong cơ thể chân khí quay cuồng, bay người xoay tròn, song trảo phối hợp thân thể, hóa thành bóng mờ, trảo trảo không rời yếu hại, khiến thư ký đồng học đỏ bừng mặt, giận dữ nói: “Ngươi vô sỉ!”

Nàng chung quy là con gái, bị Lâm Dịch dùng thủ đoạn không biết xấu hổ như thế, lại còn kiềm chế lực lượng, đã mất nhuệ khí, chỉ có thể không ngừng lui lại, gặp chiêu phá chiêu. Thấy sắp phá chiêu này của Lâm Dịch, ngoài cửa truyền đến tiếng vang nhè nhẹ.

Công Cụ Dương nhẹ nhàng mở cửa phòng, móc điện thoại định chụp chứng cứ phạm tội của Thư Ký, truyền bá trong nhóm, cũng quấy nhiễu thư ký đồng học.

Sát na nàng phân thần, Công Cụ Dương vừa vặn nhìn thấy màn này.

Lâm Dịch song trảo hóa rồng, dùng thủ pháp hoàn mỹ nhất vồ đến.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.