Trong Mộng Ta Có Đại Lão

Chương 163 : Thiên Nhân không sống lâu nữa


Lâm Dịch có thể khẳng định, trận pháp phi kiếm của mình có thể giấu được Võ Tôn, nhưng rất khó cam đoan tránh được Tông Sư, dù sao không thể ngự kiếm đi lượn quanh Uông lão gia tử.

Hơn nữa yêu thú vốn không đơn giản.

Căn cứ bí mật của mình có trận pháp mà vẫn bị phát hiện.

Yêu thú cấp 7 cấp 8 có thể đánh Tông Sư, nếu Lâm Dịch gặp phải thì chắc chắn lạnh xác. Đó là tìm đường chết, chỉ có não tàn mới làm thế.

Hơn nữa yêu thú cấp độ này, đầu óc thông minh đến mức nào, có câu thông được không, ai mà biết được?

Có khi bọn hắn không muốn câu thông thì sao?

Còn thông đạo, Lâm Dịch chỉ phỏng đoán, nhưng dù sao vẫn phải hành động.

Lần tới gặp Cổ Lan, Lâm Dịch sẽ hỏi những chuyện tương quan. Ví dụ như thông đạo mở ra thế nào, đóng lại thế nào, tìm biện pháp ứng đối chuyện này.

Đường Tư vốn cho rằng chuyện Cửu Tinh tháp đã kết thúc.

Nhưng Lâm Dịch đột nhiên nhắc đến chuyện này, dường như xâu chuỗi với sự kiện trước đây. Nàng không dám chủ quan, chỉ có thể báo lên trên.

Nếu điều kiện cho phép, sẽ điều động Tông Sư xem xét.

Nhưng trước đây cũng từng làm chuyện này, không thể đặt nhiều kỳ vọng. Tông Sư không thể ở lâu trong khu vực cấp 7 cấp 8, dễ xảy ra nguy hiểm, Đại Hạ không chịu được tổn thất về Tông Sư.

Thiên Nhân, Thiên Nhân thì càng không thể cân nhắc.

Nếu thế, sách lược với Cửu Tinh tháp cũng phải điều chỉnh.

Đường Tư hẹn đám Uông lão gia tử nói chuyện này, đang định rời khỏi, quỷ thần xui khiến hỏi một câu: 'Trên đời này có bàn đào không, ăn vào có thể thành tiên, sống lâu trăm tuổi.'

'Bảo vật lập tức thành tiên như bàn đào, nếu có thì cũng ở trên trời, thế gian làm sao tìm được. Nhưng dược liệu duyên thọ thì chắc là có.' Lâm Dịch không để trong lòng, thuận miệng trả lời một câu.

Đường Tư đã đi ra ngoài mấy bước, đột nhiên giật mình, lao về đẩy cửa: 'Ngươi vừa nói gì?'

'Bàn đào……'

'Không phải câu này, phía sau!'

'Dược liệu duyên thọ chắc là có.' Lâm Dịch nghi hoặc nhìn nàng.

Đường Tư thở sâu, Thẩm Bối Bối kinh ngạc nhìn Lâm Dịch.

Dược liệu duyên thọ?

Chắc là có?

Nếu người khác nói chuyện này, còn lâu các nàng mới quan tâm, nhưng Lâm Dịch nói thì khác.

Những ngày này, chuyện nào liên quan đến hắn cũng như thiên phương dạ đàm, nhưng đều thành hiện thực nhé!

Đường Tư khẩn trương tóm lấy Lâm Dịch: 'Thật sự có dược liệu duyên thọ?'

'Chắc là có, ta nghe nói có thứ tên là Duyên Thọ quả, có thể duyên thọ mười năm, chỉ có thể ăn một quả, nhiều hơn vô hiệu.'

Gần đây Lâm Dịch toàn bổ sung tri thức, sớm đã đọc về Duyên Thọ quả.

Thứ lợi hại hơn Duyên Thọ quả cũng có, nhưng hiện nay đừng nghĩ.

Mười năm!

Đường Tư ngơ ngác nhìn Lâm Dịch, lẩm bẩm: 'Thật sự có thứ duyên thọ mười năm? Không phải một hai năm, mà là mười năm?'

'Chắc là mười năm, nhưng không nhất định có hiệu quả này, phải xem tình hình của dược liệu, có khi chỉ được tám chín năm. Hơn nữa vật kia quá khó tìm, trời sinh trời nuôi, sơ sảy là chết yểu.' Lâm Dịch nói đúng sự thật.

Cho nên Cổ Lan mới chê Duyên Thọ quả.

Ta bắt con chân long về lấy máu nuôi Long sâm không ngon sao?

Nhẹ nhàng thuận tiện, hiệu quả tốt hơn, có thể duyên thọ mấy chục năm, thậm chí cao hơn.

Nhưng trình độ của nàng, Lâm Dịch tự vấn không làm được. Mẹ nó đi đâu tìm rồng, không nói đến bắt rồng, không bằng thành thật tìm Duyên Thọ quả.

'Tên là gì, ở đâu?' Đường Tư siết chặt nắm đấm, điều chỉnh hô hấp.

Lâm Dịch thấy nàng khẩn trương như vậy, biết thứ này rất quan trọng với nàng, chắc là trưởng bối trong nhà muốn dùng.

Lâm Dịch vội vàng lấy giấy bút vẽ ra, viết tình hình đại khái và hoàn cảnh sinh trưởng.

Sau đó hắn cường điệu: 'Thứ này quá khó tìm, sư phụ ta chỉ thấy trong ghi chép của tông môn. Ta hiếu kỳ hỏi thăm, nàng cũng chưa từng thấy.'

Lâm Dịch bịa chuyện một tí.

Không phải Cổ Lan chưa từng thấy, mà là khinh thường Duyên Thọ quả.

Đường Tư nâng bút ký của Lâm Dịch, kích động nói: 'Khó tìm cũng phải tìm a, nếu có thể tìm được thứ này, ngươi sẽ lập công lớn.'

'Có thể lớn đến mức nào? Lớn hơn Đại Hạ Long Hồn không?' Lâm Dịch không hề để ý, chắc gì đã tìm được. So với Duyên Thọ quả, Lâm Dịch coi trọng Đại Hạ Long Hồn hơn.

Đại Hạ Long Hồn mang cho mình quá nhiều lợi ích, còn rất nhiều tiềm năng chưa phát hiện.

Chỉ riêng – Nếu người học tập Đại Hạ Long Hồn muốn dùng nó công kích mình, sẽ bị phản phệ – đã khiến hắn đứng ở thế bất bại.

Tuy nhiên Lâm Dịch không định lợi dụng điểm này, dù sao hắn không muốn đứng ở mặt đối lập với Đại Hạ.

Địch nhân nhiều như thế, một người cân sao được.

Ta ngu sao!

'Hơn, ở mặt nào đó thì hơn nhiều!' Đường Tư dùng sức gật đầu.

Lâm Dịch cường điệu: 'Chị, không thể cao hứng quá sớm, có thứ này, nhưng không đại biểu tìm được.'

'Dù sao vẫn tốt hơn không có, có thứ để chờ đợi vẫn tốt hơn tuyệt vọng nhiều.'

'Ta lập tức sắp xếp người, ngươi không thích có người theo dõi thì đừng chạy quá xa. Phụ cận có Thành Vệ quân quan sát, người của Cửu Tinh tháp không làm gì được ngươi.' Đường Tư nói.

Nàng cũng không thích bị theo dõi, cho nên yêu cầu phạm vi bảo hộ khá lớn.

Chiến lực của Lâm Dịch cũng bảo đảm.

Nếu hắn có thể bị miểu sát, nhiều Thành Vệ quân hơn cũng không có tác dụng gì.

Cấp bậc Võ Tôn không thể ở xung quanh chờ lệnh, Đường Tư không tính.

Chia tay Lâm Dịch.

Thẩm Bối Bối lái xe, nhìn Đường Tư vẫn đang kích động: 'Chị, có loại quả thần kỳ như thế sao?'

'Linh khí khôi phục, yêu ma quỷ quái gì cũng có, ta có thể bay trên trời đấy?' Đường Tư trợn trắng mắt.

Nàng vô cùng tín nhiệm Lâm Dịch.

Lâm Dịch nói có thì nhất định có.

Vì sao không tìm thấy?

Bởi vì chúng ta không biết a!

Cho dù có người ăn nhầm, hắn cũng không biết thọ mệnh của mình kéo dài mười năm nhé!

'Để Bách Võ thành xử lý sao?' Thẩm Bối Bối hiếu kỳ nói.

'Không, can hệ trọng đại, trực tiếp để Kinh thành xử lý. Chỉ cần kéo dài mười năm thọ mệnh cho lão tổ tông, dù hao tổn mười Tông Sư cũng không lỗ vốn.' Đường Tư khẳng định.

Tiếp theo truyền tin tức về bên kia, dặn đi dặn lại đừng tiết lộ chuyện này.

Có vài tin tức không thể cho người ngoài biết.

Ví dụ như……

Thiên Nhân không sống lâu nữa!

Hai người chạy tới nhà Uông gia, chủ tịch Đến Ngay Đây – Thẩm Nguyên Sinh và lão viện trưởng của học viện Bách Võ – Lưu Tự Tại cũng đến.

Nếu Lâm Dịch ở đây, chắc sẽ biết lão viện trưởng.

Người này thường xuyên lên ti vi, hắn thỉnh thoảng trông thấy.

Bởi vì can hệ trọng đại, mọi người vô cùng cẩn thận.

Uông lão gia tử nhìn Đường Tư, nhíu mày nói: 'Có bao nhiêu khả năng?'

'Trên đường tới ta nghĩ rất nhiều, khả năng không nhỏ.' Đường Tư khẳng định.

Lâm Dịch chưa từng nêu ý kiến về mảng này, một khi nói ra thì tuyệt không đơn giản, rất nhiều chuyện nàng chỉ không muốn truy cứu mà thôi.

Ví dụ như lúc trước ở Thường Thanh sơn.

Lâm Dịch tránh thoát Võ Tôn như thế nào?

Ví dụ như hắn nhiều lần đi Thường Thanh sơn, đến cùng vì sao?

Để lại không gian cá nhân cho mọi người thì hơn, nàng tin tưởng Lâm Dịch có rất nhiều bí mật, không phải không muốn nói, mà là chưa đến thời điểm.

Ví dụ như đan dược, đến thời điểm, hắn đương nhiên sẽ lấy ra, chắc là ý của sư phụ hắn.

Hắn vốn rất thông minh, chưa bao giờ hỏi thân phận chân thực của mình.

Đường Tư nói tiếp: 'Từ thông tin chúng ta có, giữa không gian dị thứ nguyên có một đoạn lộ trình. Có thể tưởng tượng nó là một không gian độc lập, sau đó mới đến Thượng Võ vị diện.'

Nói xong, nàng nhìn mọi người.

Mọi người gật đầu, có thể tạm thời nghĩ như thế.

Sau đó Đường Tư nói: 'Như thế, muốn đả thông con đường giữa hai thế giới, tất nhiên song phương phải có một cánh cửa. Mà tình hình của chúng ta là linh khí mở ra cửa bên Đại Hạ, sau đó thì mở ra Thượng Võ vị diện, từ đó liên thông hai thế giới.

Nhưng mọi người cũng rõ ràng, không gian dị thứ nguyên mạnh mẽ thì linh khí lưu động rất cuồng bạo, nhỏ yếu thì hiền hòa hơn. Cửa mạnh có diện tích rất lớn, cửa yếu rất nhỏ. Nếu cửa quá nhỏ, chỉ đủ cho một người đi qua, liệu linh khí có mở ra được không? Kiểu như không thể bị động mở ra, mà phải chủ động mở?'

Thẩm Nguyên Sinh trầm giọng: 'Nói như ngươi, chẳng phải Võ Đồ cũng không qua được?'

'Đới An, Tô Mạnh Học, bọn hắn có một điểm chung, chính là sinh hoạt ở Đại Hạ từ nhỏ, nhưng bọn hắn lại trung với Thượng Võ vị diện, là tài năng luyện võ trời sinh. Tình hình điều tra được cũng giống nhau, cha mẹ cùng mất, vô thân vô cố, lớn lên ở cô nhi viện, vậy bọn hắn chấp nhận giáo dục của Thượng Võ vị diện từ lúc nào?' Đường Tư hỏi.

Uông lão gia tử suy nghĩ một lát: 'Trước khi đến Đại Hạ hoặc là sinh ra ở Đại Hạ rồi được Cửu Tinh tháp bồi dưỡng.'

'Nếu bọn hắn sinh ra ở Đại Hạ, vì sao tin tưởng mình là người Thượng Võ? Hơn nữa, bọn hắn hiểu rất rõ tình hình của hoàng triều. Nếu không có thông đạo khác, bọn hắn truyền tin tức kiểu gì?' Đường Tư nói ra cái nhìn của mình.

'Theo tình hình hiện nay, khả năng này là cao nhất. Nhưng lúc trước không phát hiện được, tức là không gian này không liên tục mở ra, tóm lại vẫn phải tìm hiểu từ Cửu Tinh tháp.' Thẩm Nguyên Sinh nói.

Đường Tư gật đầu: 'Đúng rồi, trước đó chúng ta dự định thanh lý thế lực của Cửu Tinh tháp, bây giờ phải điều chỉnh chiến lược. Vẫn phải đi con đường nội ứng, biết đâu có thu hoạch bất ngờ.'

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.