Trong Mộng Ta Có Đại Lão

Chương 157 : Chó trào phúng ngươi


Nghĩ nhiều cũng vô ích.

Đến Ngay Đây đã phát nhiệm vụ, võ giả đang đi tìm nó. Nếu có thể tìm ra, đương nhiên làm rõ chuyện này.

Mười mấy cái camera năng lượng mặt trời, toàn quân bị diệt.

Lâm Dịch không định mua nhóm thứ hai, có khi bị trộm tiếp.

Hắn cẩn thận suy nghĩ quy luật.

Hình như chỉ đến trộm sau khi mình luyện đan xong, vứt dược dịch, quẳng cặn thuốc.

Chẳng lẽ gia hỏa kia biết đồ luyện đan có ích?

Yêu thú rất nhạy bén với linh khí, võ giả bây giờ đi sai đường, khả năng tận dụng linh khí còn kém.

Lúc đầu, yêu thú trực tiếp hấp thu thiên địa linh khí, sinh ra dị biến.

Nếu đúng là yêu thú trộm đồ, đương nhiên có thể cảm nhận được linh khí dị thường.

Bên ngoài trận pháp không bị phá hoại, quỷ mới biết gia hỏa kia mò vào kiểu gì.

Lâm Dịch cũng buồn bực.

'Trở về luyện đan thử, chắc gia hỏa này sẽ xuất hiện.'

Nếu trong nhà không được thì qua bên này luyện đan. Ta ngồi rình, không tin không rình được ngươi, vấn đề này sớm muộn phải giải quyết.

Chạy về nhà.

Lâm Dịch lấy lò đan và dược liệu từ hộp trữ vật ra, bắt đầu luyện chế.

Làm đến xế chiều, ăn một ít lấp bụng, Lâm Dịch mới đóng gói cặn bã, ném vào đống rác. Sau đó ôm phi kiếm, đứng không xa dùng thần thức quan sát bốn phía.

Chờ hơn hai tiếng cũng không thấy tung tích.

'Đoán sai?' Lâm Dịch không hiểu ra sao.

Còn cho rằng gia hỏa kia ngửi mùi đan dược đến, thứ vứt đi cũng là bán thành phẩm. Nếu biết lợi dụng linh khí, có thể luyện hóa mới đúng.

Xác định gia hỏa kia không đến, Lâm Dịch đành rời đi.

Hắn vừa rời khỏi không bao lâu, một bóng đen chui vèo ra, nhặt dược liệu bị Lâm Dịch vứt đi. Nó còn liếc nhìn chỗ hắn đứng lúc trước, lộ ra biểu cảm cực kỳ sinh động, nhếch miệng rồi biến mất vô ảnh vô tung.

Lâm Dịch rất phiền muộn, tiện đường mua ít giấy vàng về nhà.

Suy nghĩ một hồi, bắt đầu nghiên cứu đạo văn.

Tạo giấy thủ công tốn thời gian, nếu dùng máy thì nhanh hơn nhiều, chắc sẽ nhanh có giấy dùng. Nhưng mình chưa từng vẽ bùa, dùng bút lông bình thường luyện tay đã.

Lâm Dịch chọn trúng Định Thân thuật.

Thứ này vạn năng hữu dụng, lúc cần thiết dán lên người, phong thể phong khí của đối phương – thân thể không thể động đậy, chân khí cũng bị áp chế. Nhưng bị giới hạn bởi tài liệu của phù triện và thực lực của người vẽ bùa.

Nếu không dùng lực lượng tuyệt đối để phá vỡ, chỉ có thể mặc người chém giết.

Bây giờ đối phó võ giả, phần lớn là dùng dược vật gây mê, phối hợp với ngục giam chế tạo bằng tài liệu đặc biệt. Nếu không, bọn hắn rất dễ chạy trốn.

Hung ác hơn thì trực tiếp phế bỏ tu vi hoặc đánh thành người thực vật, chứ lao ngục bình thường không giam nổi võ giả.

Lâm Dịch không định mở rộng thứ này, hiện nay cũng không mở rộng nổi.

Hơn nữa Định Thân thuật có hạn chế về thời gian, phù văn chỉ có thể duy trì khoảng một tiếng đồng hồ. Nếu Lâm Dịch tự mình thi triển, thời gian hiệu lực sẽ mạnh hơn, nhưng hắn không muốn bại lộ điểm này.

Tùy tùy tiện tiện dùng, thân thể không thể động, chân khí không thể động, khẳng định người ta phát hiện ra vấn đề.

Vẽ mấy tấm, không thấy có vấn đề, chi tiết chắc cũng thế. Lâm Dịch dùng thần thức quan sát bốn phía, phát hiện Thư Ký về, hắn vội vàng vào phòng vệ sinh rửa bút lông.

Không lâu sau, Thẩm Bối Bối về.

Lâm Dịch không tiện ra ngoài, nguyên liệu nấu ăn do nàng chuẩn bị.

Thấy tủ lạnh không còn nhiều thức ăn, nàng về sớm hơn một chút. Xách rau quả trái cây, bỏ vào tủ lạnh, rót chén nước, ngồi trên ghế sô pha. Sau đó nhìn thấy giấy vàng trên bàn, nàng kêu to một tiếng.

Lâm Dịch giật nảy mình, vội vàng xách bút vọt ra.

'Làm sao vậy, làm sao vậy!'

Thẩm Bối Bối thấy Lâm Dịch, lao vù đến, nắm vai hắn, ép người vào khẩn trương hô: 'Có quỷ, nhà chúng ta có quỷ!'

Lâm Dịch cạn lời: 'Ban ngày ban mặt, quỷ cái gì vậy?'

'Phù, có phù, còn có giấy vàng.' Thẩm Bối Bối chỉ vào giấy vàng mà Lâm Dịch ném lên bàn, thất kinh nói.

'Cái này?' Lâm Dịch cầm lá bùa trên bàn, giải thích: 'Ta mua giấy vàng vẽ chơi thôi, ngươi xem có phù vẽ như vậy sao?'

Lâm Dịch vốn định cười nàng, nhưng thấy Thư Ký vô cùng sợ hãi, chuyện xấu lại do mình làm, đương nhiên hơi áy náy.

Thẩm Bối Bối không dám tin tưởng, nhấc lên kiểm tra – phát hiện hoa văn là lạ, không giống phù văn.

Nàng mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi trở lại ghế, điều chỉnh cảm xúc, oán trách: 'Ngươi vẽ bùa làm gì?'

'Chơi thôi, tài liệu viết tiểu thuyết.'

Mọi người đều biết Lâm Dịch viết tiểu thuyết, cũng biết hắn ăn tiền chuyên cần nhờ chị em gái đọc, nên mới có động lực viết tiếp. Nếu không, sớm đã từ bỏ.

Lời giải thích này cũng thuyết phục Thẩm Bối Bối, ban ngày có thể xảy ra chuyện gì?

Lâm Dịch ngồi bên cạnh nàng, hiếu kỳ: 'Sao ngươi sợ quỷ như thế?'

Con gái bình thường sợ quỷ, Lâm Dịch không cảm thấy có vấn đề. Nhưng Thư Ký là Võ Sư sơ kỳ a, gặp thật thì có thể một quyền đánh nát.

Nếu đánh không được thì chạy trốn cũng dễ như trở bàn tay, sợ cái gì vậy?

Thư Ký kẹp chặt hai chân, chôn đầu xuống.

Đà điểu sao?

Lâm Dịch không nhịn được cười.

Gia hỏa này ngoài chững chạc đàng hoàng ra, còn có nhiều mặt lạ lùng như thế.

'Khi còn bé……' Thẩm Bối Bối suy nghĩ một lát, mới từ từ nói: 'Khi còn bé ta không được cha mẹ yêu quý, suốt ngày bị nhốt trong phòng. Về sau một vài thân thích biết được, giả thần giả quỷ dọa ta, chắc là ảnh hưởng từ khi đó.'

Lâm Dịch siết chặt nắm đấm.

Vương bát đản nào, Thư Ký dễ thương như thế cũng ức hiếp, các ngươi mắt chó đui mù sao?

Lâm Dịch không ngờ Thư Ký còn trải qua những chuyện này.

Cha mẹ nhốt con trong nhà trừng phạt, thật quá đáng a!

Lâm Dịch không biết nên khuyên nhủ thế nào, cũng không thể nguyền rủa cha mẹ của người ta, đành nghiến răng nghiến lợi: 'May mà lúc ấy ta vắng mặt, nếu không đã đánh chết đám giả thần giả quỷ kia!'

Thẩm Bối Bối dở khóc dở cười: 'Lúc ấy ngươi không phải võ giả, làm sao đánh bọn hắn?'

Người bình thường 12 13 tuổi đã có thể trở thành võ giả, tuy bây giờ Lâm Dịch là Võ Sư, nhưng 16 tuổi mới trở thành võ giả. Lúc trước mà gặp phải võ giả chính nhi bát kinh, chỉ có ăn đòn.

Lâm Dịch lúng túng: 'Ta có thể gọi chị hỗ trợ!'

Thẩm Bối Bối ngồi ngay ngắn, nhớ tới Thẩm Thiến, vui vẻ nói: 'Sau khi thành niên, chị dẫn ta rời nhà. Nàng tòng quân, ta ở Bách Võ thành đọc sách.'

Cũng giống những gì Lâm Dịch biết.

Lâm Dịch vỗ vai nàng: 'Khi còn bé, cuộc sống của ta cũng không dễ chịu, nhưng tất cả đã qua. Chờ Thiến tỷ tỉnh lại, sau này không ai dám ức hiếp ngươi.'

Thẩm Thiến đã là cao thủ Võ Tôn, chỉ chờ khỏi bệnh tỉnh lại.

Có chị là Võ Tôn, chắc chắn xếp hàng đầu ở Bách Võ thành, muốn ức hiếp Thư Ký cũng không dễ.

Thẩm Bối Bối cảm kích nhìn Lâm Dịch: 'Cảm ơn ngươi chữa khỏi cho chị.'

Lâm Dịch tùy ý vung tay: 'Người mình nói mấy lời này làm gì, các ngươi cũng chăm sóc ta. Nếu không, ta có thể ngồi ở đây nói chuyện phiếm?'

Đường Tư và Thẩm Bối Bối giúp mình rất nhiều.

Lâm Dịch rất cảm kích.

Thẩm Bối Bối không nhiều lời, từ mới quen đến bây giờ, mọi người đã hiểu nhau rất rõ.

Lâm Dịch vốn ba lăng nhăng không chịu ràng buộc, chuyện lúc trước chỉ là bất ngờ…… Nhớ tới bị Lâm Dịch chộp ngực, khuôn mặt hiện ra hai đóa mây đỏ. Lâm Dịch nhìn đến thất thần, suýt nữa vỗ đùi rống lên một tiếng – Đẹp.

Thẩm Bối Bối phát hiện Lâm Dịch đang nhìn mình, lại sắp biến thành đà điểu.

Nàng không ở riêng với Lâm Dịch nhiều, thường ngày đều có Đường Tư. Mà Đường Tư tuy kỹ tính cẩn thận, nhưng mặt ngoài rất tùy tiện, dễ kéo bầu không khí.

Lâm Dịch thấy thế, vội nói: 'Ta đi chuẩn bị bữa tối.'

Thẩm Bối Bối ngồi nghịch điện thoại di động.

Lâm Dịch nói: 'Đúng rồi, đã tìm được yêu thú kia chưa?'

'Có không ít người tìm vận may, nhưng không ai phát hiện ra, chắc là đi chỗ khác.' Thẩm Bối Bối lắc đầu.

Yêu thú không thể coi như động vật bình thường.

Có người thông minh và người ngốc, yêu thú cũng thế. Có mấy con chó cực kỳ thông minh, thậm chí có thể đọc hiểu ý nghĩ của chủ nhân. Có con suốt ngày phá nhà, khiến người ta lo lắng, hận không thể xử lý nó.

Nếu yêu thú kia rất thông minh, phát hiện tình hình không đúng, chắc sẽ đi địa phương khác.

Lâm Dịch thấy, nếu nó là gia hỏa trộm dược liệu thì không dễ tìm, ta còn mất mười mấy cái camera đấy.

Chỉ cần nó không đả thương người thì không có vấn đề.

Mình muốn tìm nó vì căn cứ bí mật bị phát hiện. Nếu là con chó thì Lâm Dịch không cần lo lắng.

Chỉ sợ con người phát hiện ra rồi ngụy trang thành chó, thời điểm then chốt cho mình một phát thì phiền toái.

Hai người câu được câu mất trò chuyện, làm xong thức ăn, Đường Tư cũng về.

Rửa tay xong, nàng ngồi thẳng vào bàn.

Nàng vừa ăn vừa nói: 'Lưới đã thả, nếu bọn hắn sốt ruột thì mấy ngày này sẽ cắn câu, ngươi đừng chạy loạn.'

Lâm Dịch kinh ngạc nói: 'Nhanh như vậy?'

Tuy quan phương có thực lực tuyệt đối, nhưng cũng quá nhanh đi.

Đường Tư trợn trắng mắt: 'Lúc đầu nên bảo mật chuyện này, nhưng so với ngươi thì Phá Cảnh đan không đáng nhắc đến, chúng ta bằng lòng bảo vệ ngươi.'

Quan phương sẽ lợi dụng Phá Cảnh đan dẫn người của Thượng Võ vị diện ra, cho đả kích trí mạng, sau đó nhổ thêm mấy cái đinh to.

Bây giờ có Đại Hạ Long Hồn, thế lực của Cửu Tinh tháp rất khó cắm rễ ở Bách Võ thành. Cho dù điều người từ nơi khác đến, cũng không giấu được quan phương, Lâm Dịch sẽ được an toàn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.