Trong Mộng Ta Có Đại Lão

Chương 155 : Ta không đồng ý, ta tuyệt không đồng ý


(Tác giả sửa chương trước, cơ mà không web nào có bản đó, mua chương trên qidian thì may ra)

Uy hiếp ta?

Lâm Dịch không định nói chuyện tử tế với đối phương, chỉ đùa bọn hắn mà thôi.

Ta muốn giải độc còn phải xin các ngươi?

Ăn cứt đi!

Muốn đan phương, nằm mơ!

Cho ai cũng được, không thể cho địch nhân.

Người liên lạc của Cửu Tinh tháp hồ đồ.

Mẹ kiếp!

Trung niên phụ trách chuyện này thì phẫn nộ đập nát bàn.

Đến cùng là người trẻ tuổi, khí phách nắm quyền.

Một lời không hợp là lật bàn.

Quả thật mình không có giải dược, nhưng hắn không ngờ đối phương từ bỏ gọn gàng như thế.

Xem ra quyết sách sai lầm, lão phu thê không có tác dụng với Lâm Dịch. Nếu có thì hắn không dám phách lối như vậy.

Khẳng định Đại Hạ không đồng ý Lâm Dịch làm như thế, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Đường Tư không nhịn được cười khúc khích.

Lâm Dịch đột nhiên lật bàn, chắc đối diện đã giận đến thổ huyết!

'Ngươi giỏi lắm, sợ rằng bọn hắn càng hận ngươi.' Đường Tư lắc đầu.

Lâm Dịch không quan tâm: 'Chẳng lẽ không mắng thì bọn hắn sẽ bỏ qua ta?'

Cửu Tinh tháp đã biết chuyện đan dược, chẳng lẽ nói chuyện ôn tồn thì bọn hắn có thể buông tha mình?

Đường Tư áy náy: 'Do chúng ta liên lụy ngươi.'

Lâm Dịch giao ra đan dược, nhưng không ngờ bị chú ý.

'Không phải lỗi của các ngươi, cho dù không có chuyện này, sớm muộn cũng trêu chọc đến bọn hắn.' Lâm Dịch lắc đầu.

Kiểu gì hắn cũng bại lộ.

Nếu không có bối cảnh quan phương mà chọc phải Cửu Tinh tháp, sợ rằng bây giờ xác đã lạnh.

Có quan phương ủng hộ, mình mới bình yên vô sự ngồi đây làm nhục bọn hắn.

Còn kéo cừu hận, hắn vốn không quan tâm.

'Bây giờ, người bên cạnh ngươi đều được bảo vệ, chuyện của lão nhân gia đã nhắc nhở chúng ta, tiếp theo sẽ đưa bọn hắn đi.' Đường Tư tiếc nuối nói.

Cơ bản không hỏi thăm ý kiến của hai người.

Vì an toàn của bọn hắn, phải đưa đi. Nếu không, có lần đầu sẽ có lần thứ hai.

Lâm Dịch gật đầu: 'Thế cũng tốt, bọn hắn rời khỏi nơi này, tuy hơi tiếc nuối, nhưng tóm lại có thể chết tử tế. Ta có lỗi với bọn hắn, lòng tốt làm chuyện xấu.'

Lâm Dịch chăm sóc đối phương, vốn vì chuyện pháp bảo.

Tưởng rằng cung cấp một cuộc sống giàu có cho hai người, ai ngờ liên lụy lão lưỡng khẩu, nội tâm rất băn khoăn.

Đường Tư biết Lâm Dịch khó chịu, xoa đầu hắn nói: 'Ngươi đã làm rất tốt, không ai ngờ đến chuyện này, sau này hai người sẽ không bị quấy rối nữa.'

Chuyện này hai người không biết gì cả, cũng coi như một loại hạnh phúc.

Quan phương sẽ lấy lý do thích hợp đưa đi, sắp xếp ở thành khác, yên ổn sống nốt cuộc đời này.

Về sau không lo lắng bị Lâm Dịch liên lụy đến.

'Do ta không đủ mạnh, chờ ta mạnh hơn, không ai có thể bắt chẹt ta!' Lâm Dịch nghiến răng nghiến lợi.

Mình rất mạnh, nhưng còn không đủ.

Hôm nay Cửu Tinh tháp có thể dùng hai người vô tội uy hiếp mình, ngày mai có thể dùng người mà mình quan tâm để uy hiếp.

Chuyện này chưa kết thúc.

Sớm muộn hắn cũng diệt Cửu Tinh tháp.

Quan phương hành động rất nhanh, lập tức đưa tiễn hai lão nhân.

Bọn hắn không có con cái, xử lý cũng đơn giản.

Theo Cửu Tinh tháp, nếu Lâm Dịch từ bỏ đối phương, chắc không thể lợi dụng hai người để lấy được đan phương, đương nhiên không nhằm vào nữa. Huống chi quan phương không lộ tin tức, bọn hắn sẽ cho rằng đối phương đã chết.

Nhìn theo hai người rời đi.

Lâm Dịch thầm hạ quyết tâm, nhất định phải giải quyết Cửu Tinh tháp.

'Chị, hay là dùng ta làm mồi nhử?' Lâm Dịch suy nghĩ một lát nói.

'Không được.' Đường Tư không nghĩ đã đáp.

'Bọn hắn quyết tâm bắt ta, chỉ cần lợi dụng ta, chắc chắn có thể dẫn bọn hắn ra.' Lâm Dịch sợ Đường Tư nghĩ không thông.

'Không được.' Đường Tư vẫn từ chối.

Lâm Dịch nắm tóc: 'Vì sao vậy?'

Đường Tư lườm hắn: 'Trên đời không tồn tại người chị lấy em làm mồi nhử, loại chuyện không phải người này, ngươi cũng dám nói với ta?'

'Lần trước……'

'Lần trước ta không biết, về sau ta không đồng ý, ta không đồng ý, ta không đồng ý, ta tuyệt không đồng ý!' Đường Tư nói liên tục, ra vẻ ngươi nói nữa là ta cáu.

Lâm Dịch rất phiền muộn, nhưng vô cùng cảm động.

Có chị như thế, em mong gì hơn.

Không đúng!

Ngươi không phải chị ruột của ta!

Nhìn Đường Tư, Lâm Dịch lý trí nuốt lại câu này. Thật sự nói ra, sẽ khiến Đường Tư không vui.

Thật ra Lâm Dịch thấy, coi mình là nam nhân thì tốt hơn.

Đường Tư cười híp mắt: 'Thật ra…… Át chủ bài của chúng ta không chỉ như thế, ta sẽ không mặc kệ bọn hắn làm ẩu tiếp.'

Lâm Dịch sáng mắt lên: 'Phá Cảnh đan!'

'Đúng rồi, Võ Tôn cực kỳ trọng yếu nhưng không dễ đột phá. Đột nhiên có thêm mấy người, bọn hắn sẽ phát hiện vấn đề. Dẫn dắt hợp lý là được, cân nhắc đến tạm thời không thể ra tay với ngươi, bọn hắn sẽ mắc câu.' Đường Tư cười như hồ ly.

Thượng Võ vị diện rất sốt ruột, cho nên Cửu Tinh tháp cũng vội.

Bởi vì Thượng Võ hoàng triều đã loạn hồi lâu.

Võ Sư đỉnh phong rất nhiều, nhưng Võ Tôn rất ít. Đối với Thượng Võ vị diện đã phát triển nhiều năm, Phá Cảnh đan hấp dẫn hơn.

Quan phương có đan phương hay không thì không quan trọng, đã có đan dược, bọn hắn sẽ não bổ ra đan phương.

Chỉ cần thao tác thoả đáng, không ai biết Phá Cảnh đan có quan hệ với Lâm Dịch. Không giống Huyết Khí đan – có thể tra được chu ti mã tích từ Đồng gia, Uông gia và Xà gia – lần này đẩy bừa một người ra là xong.

Buổi tối.

Thư Ký đã hết sợ.

Đường Tư lại lặng lẽ mò lên giường hắn, ngủ ngon lành.

Sau khi nhập mộng.

Lâm Dịch xuất hiện ở thế giới trong mộng.

Như cũ đi bốn tiếng, sau đó tiếp tục tu luyện.

Từ mộng cảnh thỉnh thoảng trôi qua, chọn trúng huyết ma tiểu nha đầu, Lâm Dịch đâm vào.

'A!' Huyết ma tiểu nha đầu thấy Lâm Dịch xuất hiện, như gặp phải quỷ, kinh hô một tiếng rồi run rẩy: 'Ngươi…… Ngươi lại đến!'

Nàng vừa ôn tập nội dung của chín năm giáo dục huyết ma tinh anh, nhớ lại kiến thức, tinh luyện tinh hoa, sớm ngày xử lý Lâm Dịch.

Lâm Dịch nhìn nàng.

Gia hỏa này trong veo như nước, múp ma múp míp, rất dễ thương, người bình thường sao có thể liên hệ nàng với đại ma đầu.

Nhưng lục đại Thiên vực ghét bỏ huyết ma như thế, có thể thấy các nàng không đơn giản.

Lâm Dịch cũng không nói nhiều, tụng niệm kinh văn luôn.

Ông ma ni bá mễ hồng, ông ma ni bá mễ hồng.

Tiểu nha đầu đột nhiên trợn to mắt, lòng trắng đỏ lên, nhìn chằm chằm Lâm Dịch như định xông lên xé nát hắn, sau đó thì kêu thảm lăn lộn dưới đất.

'Đau, a, đau quá, đừng, đừng đọc nữa!' Tiểu nha đầu kêu thảm.

Nhìn thấy màn này, Lâm Dịch cũng không nỡ lòng.

Nhưng gia hỏa này không phải thứ tốt.

Hắn không ngừng tụng niệm kinh văn, tiểu nha đầu lăn qua lăn lại, khiến Lâm Dịch có ảo giác mình là Đường Tăng.

Nếu tiểu nha đầu làm thêm một câu – sư phụ xin ngài đừng đọc nữa – thì càng nhập kịch.

Lâm Dịch quát lên: 'Nói mau, ngươi đến cùng là thứ gì!'

'Ta là khí linh, ta là khí linh a, đừng đọc, xin ngài đừng đọc nữa!' Tiểu nha đầu lăn qua lăn lại, nghĩ mãi mà không rõ Lâm Dịch học được thủ đoạn này ở đâu.

Trong trí nhớ được truyền thừa của nàng, hoàn toàn không biết mình bị Phật kinh ảnh hưởng.

Căn cứ ký ức, các anh chị cũng từng bị hòa thượng đọc kinh, nhưng chưa từng xảy ra tình hình tương tự.

Lâm Dịch cười lạnh, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Quen tay hay việc, Lâm Dịch thấy năng lực niệm kinh của mình đã nâng cao rất nhiều.

'A!'

'Đừng đọc!'

'Ta nói ta nói, ta là huyết ma!'

Xuất phẩm của Cổ Lan đương nhiên là tinh phẩm, huyết ma tiểu nha đầu cỏn con, làm sao chịu được cực hình này.

'Ngươi muốn làm gì ta!' Lâm Dịch không ngừng, tiếp tục hỏi.

'Ta…… Ta chỉ muốn đầu độc ngươi, muốn lợi dụng ngươi giúp mình tiến hóa, sẽ không tổn thương ngươi!' Tiểu nha đầu không đổi bản tính, vẫn còn ngụy biện.

Lời khai đã phù hợp, Lâm Dịch tiếp tục niệm kinh.

Tiểu nha đầu bị đau, cảm thấy mình sắp hồn phi phách tán, chỉ có thể khóc lớn: 'Ta…… Ta không định hại chết ngươi, nhưng chín năm giáo dục huyết ma tinh anh dạy như thế, ta không dám, ta không dám nữa.'

Lâm Dịch ối giời một tiếng.

Còn chín năm giáo dục huyết ma tinh anh, các ngươi rất trào lưu a.

Thấy nàng khai hết, Lâm Dịch mới dừng tay.

Tiểu nha đầu kiêng kỵ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Hắn một lời không hợp là đánh mình, như thế còn đỡ. Bây giờ, kinh văn này đúng là lấy mạng huyết ma bảo bảo, đau đớn muốn chết, còn duy trì không ngừng a.

Lâm Dịch nhìn chằm chằm nàng: 'Cho nên ngươi đầu độc ta, muốn lợi dụng ta để tiến hóa. Sau khi hại chết ta thì tìm mục tiêu kế tiếp, cuối cùng đạt đến mục đích trở về mẫu thể đúng không!'

Tiểu nha đầu kinh ngạc nhìn Lâm Dịch.

Không ngờ hắn biết rõ ràng như thế.

Đến cùng biết từ đâu?

Sợ Lâm Dịch tiếp tục niệm kinh, nàng chỉ có thể bất lực gật đầu, coi như thừa nhận chuyện này.

Lâm Dịch giả bộ hung ác: 'Ngươi đã chứng kiến năng lực của ta, xét thấy ngươi từng lừa gạt ta, rảnh rỗi sẽ vào niệm kinh, dạy dỗ ngươi cẩn thận.'

'Đừng mà!' Tiểu nha đầu lập tức kêu thảm, lệ rơi đầy mặt rất đáng thương.

Lâm Dịch cố nén xung động, ra vẻ hung ác.

Không phải hắn tàn nhẫn, mà là đồ chơi này xấu xa vô lại trời sinh.

Nếu nàng không lộ chân ngựa từ đầu, nếu không có Cổ Lan, không chừng Lâm Dịch đã bị nàng lừa, bị giết chết.

Chắc chắn phải thay đổi nàng!

Lâm Dịch ý chí kiên định, nhưng lương tâm bị tra tấn, vì sao ngươi không biến thành dáng vẻ mà huyết ma nên có.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.