Lúc đầu giao thủ, song phương chỉ thăm dò.
Theo thời gian trôi qua, Takahisa Itoru thấy đã làm rõ thực lực của Quách Thế Khôn, thế công càng thêm lăng lệ, nhằm chuẩn cơ hội tay.
Nhưng Quách Thế Khôn là cao thủ của học viện Bách Võ, thực lực không kém, chỉ thiếu kinh nghiệm chiến đấu.
Takahisa Itoru cũng không khá hơn.
Quách Thế Khôn chắc phát hiện động cơ của hắn, cố ý bán sơ hở rồi lợi dụng cơ hội, khiến hắn bị thiệt lớn.
Song phương ngươi tới ta đi, giao thủ mười mấy phút.
Quách Thế Khôn trông thấy thời cơ chín muồi, vỗ tới một chưởng, dự định toàn lực giải quyết đối phương.
Takahisa Itoru một chiêu nghênh tiếp.
Thủ đoạn mạnh nhất va chạm.
Quách Thế Khôn chợt thấy khí kình kỳ quái lượn vòng trong tay, lực lượng này không ngừng hao mòn lực đạo của hắn, sinh sôi không ngừng như vòng tròn. Giằng co một hồi, bị kéo vào tiết tấu của đối phương, không đủ lực nên bị Takahisa Itoru đánh văng ra.
Quách Thế Khôn tốn lực mà Takahisa Itoru vẫn trấn định, làm sao không rõ đối phương còn dư lực, có lẽ cường hãn hơn hắn một chút.
Takahisa Itoru kiêu ngạo nói: 'Ngươi không kém.'
Quách Thế Khôn đỏ mặt, bất mãn nhưng không thể không thừa nhận mình thua.
Vốn cho rằng Đồng Đại Hữu bị phế, mình chính là đệ nhất nhân, nào ngờ thua người này, cũng rất là tủi thân.
Alice thì nổi nóng.
Vì sao thua vậy!
Thiếu nữ mắt sáng khuyên giải: 'Ta biết ngươi không thích gia hỏa này, nhưng Đại Hạ quá thần bí, huống chi còn có con của thần. Vừa rồi ngươi mị hoặc người ta, người kia cũng phát giác, nhìn sang bên này.'
Nàng một mực chú ý Lâm Dịch.
Alice bĩu môi nói: 'Ta cũng biết rồi, nhưng gia hỏa này dựa vào nhà mình có Tông Sư, cứ quấn lấy ta. Ta muốn người Đại Hạ giáo huấn hắn, xả giận cho ta.'
Sau khi thắng lợi, Takahisa Itoru nhìn Alice.
Phát hiện đối phương không chú ý đến mình, không nhịn được nghi hoặc.
Chẳng lẽ ta không đủ dũng mãnh, không hấp dẫn ánh mắt của mỹ nhân?
Đúng!
Ta nên dốc hết toàn lực, dùng thủ đoạn mạnh nhất đánh bại đối phương, như vậy mới là dũng sĩ chân chính, mới có thể bắt được phương tâm của công chúa mỹ lệ.
Nghĩ đến đây, Takahisa Itoru cười một tiếng, nhìn cao thủ của học viện Bách Võ: 'Nghe nói quý trường có người tên là Đồng Đại Hữu, hôm nay hắn không tới sao?'
Học viện Bách Võ có cao thủ gì, trước khi đến bọn hắn đã điều tra.
Một nam nhân hơn 40 tuổi giải thích: 'Đồng Đại Hữu đã bị khai trừ học tịch, không thể tham gia hội giao lưu này.'
Thuyết pháp này, Takahisa Itoru đương nhiên không tin: 'Quý trường lo lắng hắn thua ta, bị mất mặt, cho nên lấy cớ tránh chiến sao?'
Cao thủ học viện Bách Võ nhíu mày nói: 'Ngươi thấy có cần thiết không?'
Takahisa Itoru chưa kịp nói chuyện, đại biểu Nhật Bản đã cướp lời: 'Lưu chủ nhiệm, Takahisa kun không có ý này. Thiếu niên trẻ tuổi nóng tính, xin ngài lượng thứ.'
Hắn thầm mắng Takahisa Itoru vài tiếng, ngươi rảnh rỗi kiếm chuyện, đừng kéo theo chúng ta a!
Nhưng đối phương là con cháu của Tông Sư, hắn cũng không dám lãnh đạm, chỉ có thể hát đệm.
Lưu chủ nhiệm thở sâu, bình phục cảm xúc nói: 'Nếu chỉ khai trừ thì thôi, đáng tiếc hắn bị đánh trọng thương, sợ rằng trong thời gian ngắn không thể động võ.'
Trọng thương?
Đại biểu Nhật Bản không cho rằng học viện Bách Võ tránh chiến, nội tình Đại Hạ quá hùng hậu.
Hơn nữa người của liên minh phương tây cũng ở đây, nếu làm bộ làm tịch, sau này bị vạch trần thì mất mặt.
Nhìn Takahisa Itoru không đạt mục đích thì không chịu thôi.
Hắn cẩn thận từng li nói: 'Người ra tay có ở học viện không, thực lực thế nào?'
Lưu chủ nhiệm cười khổ: 'Hắn tự mình luyện, có thực lực Võ Đồ hậu kỳ, nhưng đã 16 tuổi, không phù hợp quy củ của hội giao lưu.'
Đại biểu Nhật Bản nói gấp: 'Quy củ do người định, chỉ cần song phương đồng ý, nới lỏng cũng không sao.'
Takahisa Itoru nói gấp: 'Các ngươi yên tâm, ta sẽ không ức hiếp hắn, cũng không để ý hắn lớn tuổi, cam đoan chỉ ra tay với tiêu chuẩn Võ Đồ hậu kỳ.'
Lưu chủ nhiệm nghĩ thầm, ta sợ ngươi ức hiếp hắn sao?
Nếu đả thương hắn, ta sợ ngươi không về được a!
Hơn nữa ngươi có biết xấu hổ không, đỉnh phong đánh hậu kỳ, còn ra vẻ ta sẽ không chiếm tiện nghi của đối phương. Tiêu chuẩn Võ Đồ hậu kỳ, ngươi định ra tiêu chuẩn sao?
Hơn nữa người ta là võ giả xã hội, thực lực tuy không kém, nhưng không có hệ thống, cũng không biết vì sao Đồng Đại Hữu thua được. Nếu động thủ với ngươi, chịu thiệt thì sao.
Thấy Lưu chủ nhiệm bất vi sở động, Takahisa Itoru kích động: 'Quý trường sợ thua sao?!'
Lưu chủ nhiệm nhíu mày, phóng thích từng tia sát khí.
Alice nơi xa nhẹ giọng: 'Học viện Bách Võ đã nói rõ ràng, Nhật Bản đừng hùng hổ dọa người.'
Nàng ngoài sáng là ngôi sao ca nhạc, nhưng có thể làm đại biểu của phương tây, trên đường có Tông Sư hộ tống, thân phận sao có thể đơn giản.
Nàng vừa nói, đại biểu Nhật Bản đã định từ bỏ.
Nhưng Takahisa Itoru không nghe.
Nơi xa Lâm Dịch nhíu mày.
Takahisa Itoru đột nhiên kéo vạt áo, dùng sức đấm ngực: 'Ngay cả người để ta sử dụng toàn lực cũng không có, đây chính là đại quốc Hoa Hạ sao?'
Quách Thế Khôn dưới đài suýt phun ra một ngụm lão huyết.
Nếu không do nội kình kỳ quái, mình mắc lừa cứng chọi cứng thì chắc gì đã thua, bây giờ còn trào phúng ta.
Giữa sân có không ít người, phần đông là tai to mặt lớn. Nghe thấy lôi cả Đại Hạ ra thì không vui, ngươi là cái quái gì?
Xà Huệ tức giận nhảy dựng lên, đứng trên ghế phẫn nộ quát: 'Nói mẹ gì vậy, ngươi là cái quái gì, bản sự như thế đã dám không coi ai ra gì, ngay cả tư cách xách giày cho đại ca cũng không có. Đại ca, chúng ta không thể nhẫn a!'
Lúc Đồng Đại Hữu bị đánh bại, nàng cũng có mặt, đương nhiên tin tưởng thực lực của Lâm Dịch. Takahisa Itoru cỏn con, một đấm mà thôi.
Lâm Dịch đột nhiên rõ ràng vì sao Tống Bảo Nhi chê nàng phiền toái.
May mà biết bản tính của nàng như thế, không phải cố ý đổ thêm dầu vào lửa.
Lâm Dịch cũng không trách.
Bởi vì rất khó chịu a!
Uông Tiểu Ngư cũng đứng trên ghế: 'Ngươi là cái quái gì, một hội giao lưu mà thôi, đừng làm như mình vô địch thiên hạ!'
Thân phận địa vị của hai người này không bình thường, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Không ít người nhìn sang, phát hiện các nàng, cũng chú ý tới Lâm Dịch ngồi giữa. Suy đoán người này có thân phận gì, vậy mà đi cùng các nàng.
Takahisa Itoru thấy thế, khoanh tay phách lối nói: 'Chẳng lẽ ta nói sai sao?'
Theo hắn, học viện Bách Võ nói gì cũng là sợ chiến.
Một tiểu gia hỏa 15 tuổi, người bình thường cũng không để trong lòng. Nhưng bị gia hỏa 15 tuổi xem thường, không đại biểu có thể cười cho qua chuyện.
Lâm Dịch thâm thúy nhìn hắn: 'Đồng Đại Hữu do ta đánh, ngươi thật sự muốn chiến đấu với ta?'