Triền Miên Với Họa Sĩ - Du Hoạ

Chương 91: Thục nữ x Thầy dạy nghi lễ (3)


Editor: Hardys – 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.

Du Họa khom người, cô không nhìn thấy tình hình phía sau nhưng lại cảm thấy như có mũi nhọn sau lưng, cảm giác tù túng quen thuộc xuất hiện trong lòng, cái loại ánh mắt bị người ta rình coi này tựa như có một bụi gai tùy ý sinh trưởng sau đó vây nhốt cô lại trong một cái lồng, y hệt như trong hoa viên vậy.

Là ai…

Cô đang muốn quay đầu, Giản Mặc Thư ấn cô một cái: “Đừng nhúc nhích.”

“Duy trì động tác này trong một thời gian dài có thể giúp thân thể và cơ bắp của em ghi nhớ tư thế chuẩn nhất.”

Người đàn ông đứng sau lưng, bàn tay to lớn đặt tại vị trí xương sườn của cô, trượt dọc theo thân thể lồi lõm của cô, từ từ đi xuống dưới, giống như đang đánh giá tác phẩm nghệ thuật vậy. Anh luôn sửa đúng lại những góc nghiêng trêи người của cô, giọng nói vô cùng nghiêm túc và có trách nhiệm.

Bị anh bẻ tới bẻ lui, Du Họa đã quên cảm giác kỳ lạ ban nãy, cô híp mắt, vô cùng phối hợp, tùy ý để tay thầy nghi lễ chuyển động trêи người mình, thậm chí còn có chút hưởng thụ vì được mơn trớn.

Giản Mặc Thư trượt một đường từ chiếc eo tinh tế đến vị trí xương hông, vốn đi lướt qua đùi và tiếp tục đi xuống nhưng lại tạm thời thay đổi hướng đi, ngón cái ấn thật mạnh vào màu mỡ giữa hai chân.

“A…”

Lực đầu ngón tay của anh quá lớn, trực tiếp xuyên thấu qua hai mảnh thịt trai rồi xông thẳng vào trong cửa huyệt, nơi mềm mại nhất đột nhiên bị tập kϊƈɦ, cơ thể Du Họa run mạnh lên một phen, suýt chút nữa là mất thăng bằng, may mà Giản Mặc Thư nhanh tay lẹ mắt nắm chặt eo cô lại.

“Thầy, thầy Giản…?”

Ngón tay cái ấn vào cửa huyệt được bao bọc bởi quần áo bó sát một cái, đầu ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng khảy khảy, mật huyệt chịu kϊƈɦ thích lập tức co rụt lại như phản xạ có điều kiện, đồng thời cũng hút miếng vải kia vào trong một chút.

“Tôi thấy nơi này khít chặt vô cùng.”

Đầu ngón tay của anh cọ cọ vòng quanh cửa huyệt rất nhiều lần, mỗi lần đều chạm tới chỗ mẫn cảm, lúc cảm nhận được một chút run rẩy của cô thì lập tức ngừng lại rồi di chuyển qua chỗ tiếp theo, không hề lưu luyến. Anh khiến thân thể rụt rè của tiểu thư quý tộc dần trở nên ɖâʍ đãng.

Giản Mặc Thư nhìn chằm chằm cửa huyệt giữa hai chân cô, vật nam tính thô to giữa háng đã bắt đầu cứng lên làm quần tây bị căng hết mức có thể, tình hình của anh cũng không khá hơn Du Họa bao nhiêu. Tuy nhiên, ngoài mặt anh vẫn duy trì dáng vẻ nho nhã lễ độ, giọng nói vững vàng: “Không khó chịu sao?”

“Hu…Khó chịu…” Khóe mắt Du Họa ngấn nước và hơi hơi đỏ lên, không biết là do trả lời thầy giáo nghi lễ hay đó là cảm giác thật sự của cơ thể.

“Ngoan.” Giản Mặc Thư cắn vào một chiếc găng tay, tùy ý ném xuống đất: “Để thầy giúp em bớt khó chịu.”

Ngón trỏ của người đàn ông trượt vào trong khe hở giữa bắp đùi và bộ đồ bó một cách vô cùng tự nhiên, anh mạnh mẽ tách cửa huyệt chặt chẽ đang ngậm miếng vải dệt kia ra, chạm vào hoa huyệt hồng hào của thiếu nữ.

Đầu ngón tay đẩy hai mảnh thịt trai ra, bắt đầu đưa tay vào thăm dò, Giản Mặc Thư thấy thỏa mãn khi phát hiện hoa huyệt mềm mại hơi ẩm ướt, trơn trượt, đầu ngón trò luồn qua khe hở, trượt từ miệng huyệt non mềm chầm chậm về phía trước, một mặt tách vách thịt và vải dệt ở dọc đường, mặt khác lại cho thêm một ngón tay. Mãi cho tới khi cả bàn tay của anh đều đặt vào giữa đùi của cô, cả lòng bàn tay đã hoàn toàn che phủ nơi riêng tư không thể phơi bày của tiểu thư quý tộc, thì anh đụng đến cục thịt tròn nhô lên.

Giản Mặc Thư cảm giác như mình phát hiện được một đại lục mới vậy, trong mắt lóe lên một tia sáng, hai ngón tay cầm viên trân châu, kéo nó từ trong hai mảnh thịt trai ra, dùng ngón tay thô ráp vuốt ve viên trân châu kia, cho tới tận lúc nó sưng đỏ lên trong tay hắn.

“Ưm a a… Thầy Giản không cần, sờ, nơi, đó…”

“Nơi này bị sao vậy?”

“Ngứa ~ a a.. Rất ngứa…”

Trong giọng nói của Du Họa tràn đầy vẻ run rẩy và nũng nịu, cơ thể mềm mại bị người đàn ông giữ chặt trong tay, nó run run giống như chiếc lá rụng rơi, sắp bay theo gió vậy.

“Chịu đựng, đây là thử thách của em.”

Ngón tay thon dài của Giản Mặc Thư thăm dò vào miệng huyệt trắng mịn, từ từ đâm vào trong, vách thịt khít khao lập tức vây chặt ngón tay lại.

“Hu hu… Nơi đó…”

Du Họa cảm nhận được ngón tay của người đàn ông đang khe khẽ động đậy trong hoa huyệt non mềm của mình một cách vô cùng rõ ràng, toàn bộ nếp gấp thịt đều bị cọ xát tới mức phải tách ra. Dường như đầu ngón tay chạm vào mật huyệt có mang theo một dòng điện, chạy từ nửa người dưới dọc theo xương sống và nối lên thẳng não bộ của cô, khiến cả người cô tê tê dại dại một trận.

Tiếng nói trầm thấp mang theo sự dụ dỗ và lừa gạt vang lên bên tai cô: “Nguyên tắc nghi lễ cung đình là cho dù xảy ra chuyện gì, tiểu thư phải luôn duy trì sự tao nhã, trầm tĩnh, không được mất dáng vẻ, đây là một phẩm chất nên có của tiểu thư quý tộc được dày công đào tạo.”

Không đúng, tiên sinh làm vậy là không đúng… Đáy lòng Du Họa có một âm thanh nói như vậy với cô.

Vật nữ tính bị người đàn ông chà đạp, Du Họa từ từ nghiêng về phía trước trong vô thức, dường như hơn phân nửa sức nặng của thân thể đều đặt vào cánh tay trêи eo Giản Mặc Thư, cô hơi hơi vểnh môi, nhìn bàn ăn đang từ từ mờ đi trước mắt.

Nhưng mà cô không hề sinh ra một chút kháng cự nào cả…

Bất kể là thân thể hay nội tâm, đều không hề có một chút cảm giác mâu thuẫn nào, tựa như… Bản năng đã là vậy.

Ngón tay chuyển động càng lúc càng nhanh, đồng thời hai ngón tay cũng xoa nắn viên trân châu, hai hành động tiến hành cùng lúc khiến Du Họa nhanh chóng bị một loại kɧօáϊ cảm ập tới như cơn sóng, nó cuốn đi tư tưởng còn sót lại của cô. Vách tường thịt truy đuổi và ʍút̼ ngón tay người đàn ông vào, đầu óc cô đắm chìm trong kɧօáϊ cảm mãnh liệt.

“A a a a ~~~”

Hoa huyệt kẹp chặt ngón tay anh, cao trào làm một lượng lớn chất lỏng phun ra từ chỗ sâu nhất, mật dịch tràn ra dính đầy bàn tay to đặt giữa hai chân Du Họa, chất lỏng trắng mịn xuyên qua khe hở và sự ngăn cản của quần áo, rơi từng giọt trêи mặt đất, nó ánh lên những tia sáng kỳ lạ.

Ánh mắt của Giản Mặc Thư ở sau lưng đã sâu như vực, anh từ từ thoát khỏi sự dây dưa của hoa huyệt, rút ngón tay giữa hai chân thiếu nữ ra, đặt vào chóp mũi mà ngửi. Anh ngửi được một mùi hương thoang thoảng, đôi mắt còn mang theo một chút say mê.

Hương vị của cô giống hệt trước kia… Không, càng quyến rũ hơn trước kia nữa.

Người đàn ông lè lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ chất lỏng trêи tay, trong lòng âm thầm đánh giá cơ thể của cô: Vừa mẫn cảm lại vừa nghe lời… Vô cùng ngọt ngào.

Giản Mặc Thư nhìn thiếu nữ dù đang sảng kɧօáϊ tột đỉnh nhưng vẫn cố gắng duy trì động tác hành lễ, anh đưa tay đặt trước mặt cô với vẻ xấu xa: “Thân thể của em phản ứng quá mạnh mẽ.”

Thấy đầu ngón tay của anh dính đầy chất dịch trong suốt, phản ứng đầu tiên của Du Họa không phải là khó xử mà là tay anh và gan bàn tay của anh, lòng bàn tay đều có vết chai, thậm chí còn gộp lại và dày lên một lớp, rõ ràng không phải là bàn tay của một thầy giáo nghi lễ có cuộc sống an nhàn sung sướиɠ.

“Thử thách lần này không đạt chuẩn, còn cần phải luyện tập cho em nhiều hơn nữa mới được.”

Du Họa hồi phục lại tinh thần, nhớ lại kɧօáϊ cảm đáng sợ lúc nãy, không nhịn được mà run rẩy một trận: “Vâng, thầy Giản…”

Giản Mặc Thư thỏa mãn khi nghe được câu trả lời ngoan ngoãn của cô, bàn tay anh nắm chặt eo nhỏ có ý muốn ấn bờ ʍôиɠ của cô vào phần háng cao ngất của mình.

Cốc — Cốc —

“Tiểu thư, thầy Giản, phu nhân dặn tôi đưa chút điểm tâm và hoa quả đến, để dành ăn lúc nghỉ ngơi.” Tiếng nói của người hầu và tiếng đập cửa vang lên, bởi vì cách một cách cửa nên không nghe rõ lắm.

“…”

Giản Mặc Thư nhìn quần tây đang u lên một cục, anh nhíu mày, nói với Du Họa: “Tạm thời đến đây thôi, em mau thay quần áo lại như cũ.”

Chỉ chốc lát sau, cánh cửa trước mặt người hầu mở ra, thầy giáo nghi lễ lạnh lùng trong phòng khách lúc trước đang đứng trước mặt cô ta, hai tay đè lên nhau và đặt ở vị trí dưới bụng dưới một chút, nắm cây gậy màu đen, vô cùng uy nghiêm.

Lời phu nhân dặn dò vẫn còn vang bên tai, người hầu chống lại sự lạnh lẽo phát ra từ trêи người anh, nơm nớp lo sợ mà quan sát từ cổ xuống dưới chân của anh một vòng, quần áo chỉnh tề, không hề có bất cứ dấu hiệu hỗn độn nào.

Anh né người cho cô ta đi vào, người hầu đặt mâm xuống trêи bàn, vừa xoa người đã thấy tiểu thư bước ra từ phòng quần áo, vẫn mặc bộ váy rườm rà kia, cũng sạch sẽ như anh vậy.

Thấy toàn bộ đều bình thường, người hầu tự cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ phu nhân giao cho, từ từ lui ra ngoài, nhẹ tay đóng cửa kỹ lại.

Giản Mặc Thư nhìn hành động giám thị của người hầu, ý thức được đây không phải là thời điểm tốt nhất để ăn tiểu thư quý tộc xinh đẹp này vào bụng, ít nhất là không thể ở trong này.

Dựa theo mức độ lo lắng của Du phu nhân, nếu hôm nay anh làm Du Họa tại đây, chỉ sợ thoáng cái đã bị phát hiện, cơ hội tiếp xúc thân mật hiếm có do anh tạo ra cũng sẽ trôi đi, chuyện này không thể được.

Du Họa lo lắng nhìn người hầu vừa rời khỏi một cách chăm chú, cảm nhận được ánh mắt của anh, cô ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện thầy giáo nghi lễ đang ngồi trêи bàn cơm, giữa hai chân phồng lên một cục, chĩa thẳng về phía cô.

“Đến đây.”

Du Họa ngoan ngoãn đi tới, kéo ghế dựa ở giữa háng anh ra rồi ngồi lên đó.

Thầy giáo nghi lễ đẹp trai cởi quần tây của mình ra, chỉ vào vật thô to màu đỏ tím của mình, khóe miệng cong lên, mang theo vẻ lưu manh: “Dùng miệng của em ăn nó.”

Du Họa nhìn chằm chằm côn thịt đen nhánh đột nhiên mọc lên trêи bụi rậm, duỗi tay chạm vào hai túi thịt tròn tròn rủ xuống phía dưới, nhẹ nhàng đưa tay cầm vật nam tính, hỏi anh với vẻ tò mò: “Đây cũng là nghi lễ cung đình sao?”

Côn thịt được bàn tay mềm mại đụng vào, Giản Mặc Thư cúi đầu thở một hơi, tự đáy lòng cảm thấy Du phu nhân nuôi dưỡng cô thành đơn thuần như thế, không rành chuyện nam nữ, quả thực là món lợi lớn dành cho anh.

“Đúng, bảo bối, thật thông minh.”

Anh vỗ về gương mặt trắng như tuyết của cô, đầu ngón tay mở khóe miệng của cô ra, côn thịt để ngay răng Du Họa, phần hông nhẹ nhàng đẩy một cái, đưa quy đầu vào trong miệng cô, ngăn chặn câu hỏi của cô: “Đây là nghi lễ bí mật trong cung đình, chỉ có thể làm riêng với người khác.”

Nếu hiện tại không thể làm cô, anh muốn bồi thường một chút, vậy cũng vô cùng hợp lý nhỉ?

Trong căn phòng trống trải vang lên âm thanh ʍút̼ vào “chụt chụt”, còn thường vang lên lời dạy bảo của người đàn ông.

“Tôi dạy em thế nào? Lúc thục nữ dùng cơm phải yên lặng, không được phát ra âm thanh ăn côn thịt trước bàn ăn.”

“Dùng đầu lưỡi của em ɭϊếʍ lỗ nhỏ kia, đúng vậy, làm tốt lắm.”

“Ưm ưm —“

“Nuốt vào, thục nữ không nên lãng phí thức ăn, một giọt cũng không được.”

“Ngoan lắm.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.