Triền Miên Với Họa Sĩ - Du Hoạ

Chương 87: Phiên ngoại phòng tâm lý trị liệu: Thôi miên (3)


Editor: Shandy – 10 chủi, em gái nhỏ chưa biết H là gì

Du Họa nhanh chóng tay không trở về, không hề hay biết suy nghĩ của Giản Mặc Thư với mình, còn liên tục dùng tâm lý ám thị cổ vũ chính mình: tập luyện nhiều lần với tấm gương như vậy rồi, nhất định sẽ thuận lợi thôi.

Cô để Giản Mặc Thư ngồi trêи ghế tựa mềm mại, thả lỏng cơ thể và tinh thần, chính mình chuyển một cái ghế ngồi trước mặt anh, ở giữa đã không còn bàn làm việc ngăn cách, khoảng cách của hai người chỉ khẽ vươn tay là có thể chạm tới.

“Giản tiên sinh, trước tiên chúng ta chơi một trò chơi nhỏ nhé.”

Muốn tiến hành trị liệu thôi miên với người bệnh, phải thiết lập trêи cơ sở tín nhiệm nhất định giữa bác sĩ thôi miên và người tiếp nhận thôi miên, người bị thôi miên mới có thể buông lỏng sự đề phòng trong tiềm thức, tiếp nhận ám thị* và mệnh lệnh của bác sĩ thôi miên. Lần đầu hai người gặp mặt dùng chút trò chơi nhỏ để nối gần quan hệ là lựa chọn rất tốt.

*Ám thị: dùng tác động tâm lý làm cho người khác tiếp nhận một cách thụ động những ý nghĩ, ý định của mình. Ám thị bằng thôi miên.

Giản Mặc Thư gật đầu.

Du Họa cầm tài liệu chuẩn bị kỹ trêи bàn tới, lại để trêи đùi: “Phiền anh để ý thông tin hai bên trái phải trêи tờ giấy, nói cho tôi biết cái anh nhìn thấy trước là gì.”

Nói xong, Du Họa cực kỳ nhanh chóng nhấc lên một tờ giấy cho Giản Mặc Thư nhìn lướt qua, rồi nhanh chóng lật lại.

“Gậy hockey.”

“Bao tay da.”

Tất cả tờ giấy đều được nhìn một lần, Du Họa đưa ra kết luận: “Sự chú ý của Giản tiên sinh có khuynh hướng nghiêng tương đối về bên trái, cho nên, tiếp theo mời anh dồn toàn bộ sự chú ý về phía vật ở bên trái.

“Dù nhìn thấy cái gì… cũng nhất định phải tập trung…”

“Bây giờ, mời nhắm mắt lại.”

Giản Mặc Thư làm theo, anh tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại.

Trong phòng hội chẩn rất yên tĩnh, âm thanh rất nhỏ cũng bị phóng đại vô hạn, bên tai Giản Mặc Thư là tiếng sột soạt của vải vóc ma sát, dường như có thứ gì đó nhẹ lướt qua rơi xuống đất.

Từ từ, chóp mũi truyền đến một mùi hương lạ lẫm, ngửi thấy lại khiến lòng người yên ổn, ngay cả nhiệt lượng vừa rồi vẫn chưa tiêu tan xuống dưới cũng tản đi không ít.

Lúc mơ màng sắp ngủ, giọng nói êm ái của cô gái vang lên, giống như xa tận chân trời, lại phảng phất như ở ngay trong tai anh.

“Mở to mắt, nhìn về phía bên trái.”

Lông mi Giản Mặc Thư bỗng chớp, từ từ nhấc mí mắt lên, khe hở trắng như tuyết lập tức choán hết ánh mắt.

Hai cái bánh bao mềm mại, non nớt đang ngả rũ xuống, ôm lấy một đường khe rãnh thật sâu, còn có hai nụ hồng nhỏ tươi đẹp căng đầy, gần trong gang tấc, tựa như dụ dỗ anh cắn lấy một ngụm, nhấm nháp hương vị chất lỏng ngọt ngào.

Anh không nhìn lầm, đầu nụ hoa của cô… thật sự màu hồng nhạt.

Bầu ngực sữa vừa rồi cách quần áo không thể nhìn rõ, cứ thế đột ngột hiện lên trước mặt anh, mãnh liệt đập vào thị giác, dưới thân Giản Mặc Thư xiết chặt, vật cứng nam tính vất vả lắm mới vỗ về xẹp xuống lại bắt đầu có xu hướng ngóc đầu lên.

Hai tay Du Họa đỡ mặt Giản Mặc Thư trêи tay vịn của ghế, nhẹ nhàng lắc lư nửa người trêи, hai nụ hoa non nớt cũng theo động tác của cơ thể mà khoa trương lay động một khoảng rộng.

Hô hấp Giản Mặc Thư dồn dập, yết hầu khô nóng, con mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào nụ hoa xinh đẹp ở bên trái run rẩy trong không khí mà lắc lư trái phải, hoàn toàn không phát hiện lúc này cả người Du Họa trần trụi nằm trêи người anh, khung cảnh ướt át vô hạn, chỉ cần anh cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy mảnh thịt trai nõn nà, cùng với mật huyệt hồng nhạt hơi lộ ra do phải tách hai chân ra đứng thẳng.

“Ánh mắt nhìn theo thứ hấp dẫn anh nhất, không được rời đi.”

Giản Mặc Thư như đã mất đi quyền khống chế cơ thể của chính mình, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của giọng nữ bên tai phát ra, hoàn toàn không phân ra chút lý trí suy nghĩ xem vì sao bác sĩ thôi miên trước mặt có thể đi trái với lẽ thường mà để trần ngực lắc lư trước mắt anh.

“Bây giờ anh cảm thấy thân thể rất nóng, bởi vì vừa hoàn thành nhiệm vụ tập luyện do huấn luyện viên quy định. Nhưng anh lại cứ cảm thấy có một chi tiết mình làm không tốt, cho nên anh quyết định một mình quay lại tập luyện thêm…”

Du Họa nhìn mắt Giản Mặc Thư dần mất đi tiêu cự, biết anh đã chìm vào bên trong tình huống cô sáng tạo ra cho anh, vì vậy dừng động tác lắc lư lại, miệng vẫn duy trì câu nói dẫn dắt, bắt đầu nhẹ nhàng cởi quần áo của anh ra, cúc áo vest, áo sơ mi, dây lưng, mở từng thứ từng thứ một ra, lộ ra cơ bắp hoàn mỹ của anh, cơ bụng cùng với đường nhân ngư sâu, còn có…

Cô ngồi xổm giữa hai chân anh, kéo dây quần tây xuống dưới cùng, cẩn thận từng li từng tí thả ra cự vật đang ngẩng cao căng đầy bên trong qυầи ɭót ra.

Chỉ là nhìn qua cự vật này, mật huyệt không hề có che chắn lộ ra trong không khí bắt đầu tràn ra mật dịch.

Quá… Lớn…

Tuy Du Họa đã từng ít nhiều hiểu về cấu tạo của côn thịt của đàn ông nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy vật thật, huống chi là vật to và dài như vậy.

Cô duỗi tay nắm chặt thân gậy màu đỏ tím, theo đường gân xanh nhô lên trêи mặt khuấy động qua lại, vật cứng nam tính như có ý thức nảy lên trong tay cô vài cái, phảng phất như bất mãn với kiểu vuốt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước này.

“Ngoan một chút.” Một tay Du Họa giữ chặt côn thịt, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve quy đầu, mặt cô đỏ lên cúi thấp đầu, bờ môi ʍút̼ một ngụm trêи mã mắt: “Lập tức sẽ cho mày…”

Ảo cảnh—

Giản Mặc Thư một lần xuống dốc trong lúc luyện tập, bất hạnh gặp phải trận tuyết lở, vị trí của anh rất bất tiện, anh vừa mới thi đấu được nửa đường, không thể lên cũng chẳng thể xuống, đám tuyết cuồn cuộn sau lưng đuổi theo anh rất nhanh, chôn vùi anh dưới lớp tuyết thật dày.

Không biết đã qua thời gian bao lâu, thân nhiệt của anh hạ thấp từng chút một, kính bảo hộ bị cuốn đi, gương mặt của anh lộ ra đã đông cứng đến không còn cảm giác gì.

“Cúi đầu xuống.” Trong lòng có một tiếng nói bảo anh như vậy.

Giản Mặc Thư dùng sức lực yếu ớt giãy người một cái, tuyết sụp trêи đầu vẫn giữ nguyên không long xuống, chậm rãi cúi đầu.

Đó là cái gì?

Trong tuyết giữa hai chân anh xuất hiện một cái hang động kỳ quái, nho nhỏ, hồng phấn, đang khẽ mở rồi khép lại mà co rút, dường như còn tản ra chút hơi nóng.

Nhiệt lượng… thứ anh cần lúc này chính là nhiệt lượng.

Giản Mặc Thư run rẩy lột bỏ một chiếc bao tay, dùng ngón tay đông cứng chậm rãi đút vào. Động nhỏ chật hẹp chỉ có thể chứa được một ngón tay, nhưng dù là như vậy, anh cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp ở bên trong động, chặt chẽ bọc lấy anh.

Ngón tay không ngừng xâm nhập vào bên trong, càng vào bên trong, nhiệt độ bên trong động lại càng cao. Lúc này vị trí duy nhất có độ ấm bình thường của anh chính là ngón tay đặt ở bên trong cái động kia.

Tiếp tục như vậy không được… Động quá nhỏ, nhưng miệng động lại có tính đàn hồi, chỉ là đồ vật nhét vào không quá lớn, anh không thể chăm sóc cho mỗi một chỗ trong cơ thể được.

“Vì sao không thử bỏ côn thịt vào trong đó?”

Một ý nghĩ gian xảo xuất hiện trong đầu, đột ngột như thế, tựa như suy nghĩ bị người ta nhét vào đại não, nhưng trong tình huống lúc này lại tỏ ra hợp tình hợp lý, anh lại không nảy sinh bất cứ một chút bài xích nào.

Trang phục huấn luyện không biết bị cởi ra tự lúc nào, Giản Mặc Thư mở rộng hông, côn thịt ngẩng cao đầu, dừng lại trước miệng động nóng hổi.

“Chờ, chờ một chút…”

Hai tay Du Họa giữ chặt bả vai Giản Mặc Thư, hai chân tách ra quỳ gối trêи người anh, mật huyệt bị một gậy thịt cực lớn nhắm vào, tư thế chờ phát động, dáng vẻ tùy thời đâm đến cùng một nhát.

Tuy ɖâʍ thủy đã chảy đầy hai đùi nhưng huyệt nhỏ của Du Hoa chưa từng được khai phá nên lúc này còn rất chặt chẽ, ngay cả cho một ngón tay cũng đã rất miễn cưỡng, nếu cứ như vậy bị côn thịt cắm vào nhất định sẽ bị đâm hỏng mất.

Cô hạ mệnh lệnh tạm dừng cho Giản Mặc Thư, chia ra một tay nắm chặt gậy thịt, miệng huyệt nhẹ nhàng lên xuống ngậm lấy quy đầu, vách tường thịt tham lam lần đầu được nếm vật cứng nam tính, chỉ ăn một ngụm đã không thể chịu được mà di chuyển muốn mật huyệt nuốt vào bên trong, mỗi lần mật huyệt tách ra mới không tình nguyện tách khỏi, đợi một lần nữa đến gần lại cố gắng mở to cái miệng nhỏ nuốt hết cả quy đầu, kể cả tiền tinh trêи mã mắt cũng nuốt cả vào.

“Ưm…” Du Họa thấp giọng rêи rỉ, sảng kɧօáϊ nhắm chặt mắt lại, hưởng thụ kɧօáϊ cảm quy đầu từng chút một gạt mở ra vách tường thịt mà nhẹ nhàng cắm vào.

Chỉ là không đợi cô chuẩn bị hoàn chỉnh, Giản Mặc Thư đột nhiên nóng nảy, khống chế được hai chân cô, mãnh liệt ưỡn hông, côn thịt đã phá vỡ tầng tầng lớp lớp trở ngại trong vách tường mà xông thẳng tới nơi sâu thẳm nhất.

Ấm quá, nóng quá…

Vùng ra khỏi trói buộc của sự lạnh lẽo, Giản Mặc Thư rốt cuộc tiến vào bên trong cái động vừa ấm lại vừa thít chặt. Vách tường ẩm ướt dinh dính sau khi bị gậy thịt cực lớn đâm vào tách ra, tất cả đều đói khát bám vào bên trêи, nhẹ nhàng chuyển động ʍút̼ lấy vật cứng tráng kiện thơm ngon này, dùng tư thế mềm mại nhất bao lấy côn thịt của anh, liên tục không ngừng chuyển nhiệt lượng cho anh, sưởi ấm thân thể lạnh buốt của anh.

Giản Mặc Thư tựa như bắt được cây cỏ cứu mạng, côn thịt ra sức đâm vào bên trong cái huyệt nhỏ thần kỳ kia.

“Ưm a a—!”

Người được cho là cây cỏ cứu mạng Du Họa đang khóc thút thít ngồi trêи đùi mạnh mẽ có lực của Giản Mặc Thư, tiếp nhận sự đâm vào điên cuồng của anh từ trêи xuống dưới. Hoa huyệt chưa từng được người đàn ông nào tiến vào chịu sự đối xử thô bạo như vậy, đau đến mức liều mạng co rút vách tường muốn gạt bỏ nó ra ngoài, rồi lại nhấm nhấp cảm giác tê dại do từng tấc từng tấc quy đầu và gân xanh ma sát vách tường thịt mềm mại, không thể chịu nổi mà bắt đầu hưởng thụ.

Mật huyệt chặt chẽ dần dần buông lỏng kiềm chế với vật lạ trước sự ra vào nhiều lần của gậy thịt, sau khi phát hiện ra điểm này, người đàn ông càng thêm không khách khí, một tay ấn ʍôиɠ của Du Họa ngồi xuống, dưới hông lại dùng sức đâm lên, sức lực đối nhau khiến cho gậy thịt trong lúc lơ đãng đã đâm mở ra miệng đáy huyệt.

“Đừng! Không được…”

Nơi yếu đuối nhất của Du Họa đột nhiên bị xâm nhập, cơ thể bỗng không có sức lực, mềm mại nằm sấp lên lồng ngực cứng rắn của người đàn ông, dưới thân bị gậy thịt đâm đến run rẩy, sức lực to lớn, phảng phất như cả người cũng bị người đàn ông đâm bay ra ngoài.

Quy đầu đột ngột tiến vào một chỗ nóng hơn, Giản Mặc Thư sảng kɧօáϊ thở dài, sau đó động tác lại càng nhanh hơn, phần eo chuyển động cực nhanh, hai hòn bi bạch bạch bạch đập lên mật huyệt mềm mại, đâm toàn bộ miệng huyệt đến đỏ bừng.

Khác với vách tường chặt chẽ, có một chốn còn bồng lai hơn, vừa ấm áp lại vừa mềm mại, non nớt, lực hút lại mãnh liệt hơn, còn có một cái miệng nhỏ ʍút̼ lấy mã mắt của anh, đói khát ʍút̼ lấy tϊиɦ ɖϊƈh͙ chảy ra bên trêи, để báo đáp lại, một luồng mật dịch ấm áp phun lên quy đầu của anh, theo khe hẹp của miệng đáy huyệt bị căng ra chậm rãi tuôn ra từ bên trong, dọc theo hình dạng côn thịt thấm ướt toàn bộ mật huyệt.

Dưới thân truyền tới một luồng nhiệt ấm áp trùm lên toàn cơ thể, dòng máu vốn đang chảy chậm chạp lại một lần nữa nóng lên, vật cứng cũng càng lúc càng nóng lên, trạng thái lúc này thậm chí còn tốt hơn lúc anh đang tập luyện, anh có một ảo giác loáng thoáng, cơ thể như lấy được sinh mạng mới trong động nhỏ mê người này. “Ưm… ưm a… thật sự rất thoải mái…”

Du Họa sảng kɧօáϊ đến mức ngẩng đầu rất cao, hai bánh bao trắng nõn đè xuống khuôn mặt anh tuấn của Giản Mặc Thư, nụ hoa mà người đàn ông ngấp nghé đã lâu ngay sát gần khe hở của môi, theo thân thể của cô gái lắc lư lên xuống trước sau, thỉnh thoảng chạm vào môi của người đàn ông, nhìn thoáng qua tựa như Du Họa đang chủ động dâng nụ hoa đến miệng Giản Mặc Thư.

Thân thể ấm lên khiến thứ trắng như tuyết kia giống như cũng bắt đầu biến nóng lên, vừa mềm vừa ấm, khiến Giản Mặc Thư hận không thể nhào nặn nơi đó trước mặt mình tiến vào bên trong cơ thể.

Nghĩ như vậy, anh lại ngửi thấy ngọn tuyết phong tản ra một mùi hương, như có như không, như thể ngay bên miệng anh.

Giản Mặc Thư thè lưỡi ra ɭϊếʍ, ngọt ngào.

Du Họa đang hưởng thụ từng trận sảng kɧօáϊ khi kết hợp mang lại, bất ngờ không kịp đề phòng bị người đàn ông ɭϊếʍ nụ họa đang căng ra bên dưới, vách tường dồn sức kẹp chặt côn thịt bên trong, run rẩy phun ra một dòng mật dịch, sau đó trơ mắt nhìn Giản Mặc Thư há miệng ngậm nụ hoa bên phải của cô vào trong.

Đầu lưỡi người đàn ông cuốn nụ hoa của cô đùa bỡn giữa kẽ răng, thỉnh thoảng lại đè xuống đỉnh nụ hoa, càng hít lỗ nhỏ trêи nụ hoa vào rồi dùng răng khẽ cắn, để lại từng dấu răng.

Mà tần suất động tác hấp thu nhiệt lượng dưới thân Giản Mặc Thư cũng không giảm chút nào, côn thịt vẫn không ngừng tấn công đáy huyệt, dùng đủ loại góc độ xâm chiếm lãnh địa, mã mắt vẩy ra chút tϊиɦ ɖϊƈh͙, giữ mật huyệt này thành sở hữu riêng của anh, chỉ có thể nuôi dưỡng côn thịt của anh.

Hông Giản Mặc Thư thẳng ra chuyển động ngày càng nhanh, nửa người trêи Du Họa bị người đàn ông khống chế, nửa người dưới lại gặp phải tập kϊƈɦ hệt như mưa to gió lớn của anh.

“A—“

Theo tiếng gầm nhẹ của người đàn ông, tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng rực phun vào đáy huyệt xinh xắn, Du Họa thét chói tai do bị bỏng đến toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa ngay cả ngồi cũng không vững. Kɧօáϊ cảm như bão tố mãnh liệt tràn ngập đầu óc cô, Du Họa ôm chặt đầu người đàn ông vùi vào trong bầu ngực sữa của mình, mật huyệt hút gậy thịt đến sít sao, người của cô cũng phảng phất như cứng đờ một hồi.

Ý thức chậm chập quay lại, phản ứng đầu tiên của Du Họa chính là rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao đàn chị lại thích ân ái với bệnh nhân chất lượng tốt như vậy, cảm giác được côn thịt lớn cắm vào trong thật sự quá sung sướиɠ.

Cô cúi đầu nhìn qua Giản Mặc Thư, giãy ra khỏi trói buộc của thôi miên tiêu hao khá lớn sức lực, anh đã ngủ mê man rồi, Du Họa cúi nhìn một đống hỗn độn dưới thân hai người, có phần thở dài một hơi, may là cô còn thời gian xử lý.

Cô nhấc ʍôиɠ lên, để cho gậy thịt trượt ra khỏi miệng huyệt, một dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ mất đi cản trở mà phun ra, dọc theo nơi dưới thân của hai người liên tiếp rơi tí tách trêи mặt đất, Du Họa chổng ʍôиɠ lên dùng khăn giấy lau sàn nhà không để ý, có vài phần tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc vẩy trêи ống quần tây của Giản Mặc Thư.

*

Giản Mặc Thư tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân sảng kɧօáϊ không dứt, tinh lực dư thừa không có chỗ để trong cơ thể cũng đột nhiên trút ra toàn bộ.

“Giản tiên sinh, lần thôi miên này có hiệu quả rất tốt, hi vọng ba ngày sau ngài có thể tới tái khám, tiếp tục trị liệu bước tiếp theo.”

Bác sĩ Du ngồi đối diện, tư thế giống y hệt trước khi anh thϊế͙p͙ đi, chậm rãi nói cười, chỉ là trong ánh mắt nhìn anh tựa như có nhiều hơn chút ướt át không nói rõ được.

“Lợi Áo ở phòng làm việc bên cạnh, đi ra ngoài quẹo trái đến phòng thứ hai là được.”

Giản Mặc Thư nhận giấy chẩn đoán bệnh Du Họa đưa tới nói cảm ơn, nhìn cô gái đẹp đẽ trước mặt, đáy mắt hiện ra một tia u ám.

Anh nhớ, theo luật lệ mặc định, bác sĩ tâm lý phòng trị liệu không thể nảy sinh quan hệ ngoại trừ việc chữa bệnh, vậy thì chờ cho bệnh của anh sắp khỏi, lại từ từ theo đuổi cô là được rồi.

Lợi Áo đang ngồi cạnh hành lang rồi, thấy anh đi ra, chậm chạp đi bộ về phía anh.

Giản Mặc Thư tiến đến đang định ôm Lợi Áo lại phát hiện ra nó cào ống quần anh không chịu thả. Mèo Li Hoa nghi ngờ dùng móng vuốt vỗ lên giày da của anh, một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào mép quần tây của chủ mình.

Chỗ đó có cái gì ư?

Giản Mặc Thư chậm rãi ngồi xuống, túm lấy ống quần, nhìn thấy thứ vẫn luôn dính trêи đó, là dịch màu trắng đã được hong khô.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.