Editor: Shandy – 10 chủi, em gái nhỏ chưa biết H là gì
Nói rõ trước khi đọc: Tam quan lệch lạc, tình tiết không thể phù hợp trong hiện thực, chỉ là ăn thịt. Tất cả kiến thức liên quan đến tâm lý xuất phát ở trêи mạng, có cả giả thuyết cá nhân, chớ coi là thật. Tổng kết lại chỉ là câu chuyện bác sĩ tâm lý trị liệu Du Họa thôi miên bệnh nhân vận động viên thân thể cường tráng Giản Mặc Thư khoác lác để ăn thịt.
Du Họa ngồi trong phòng khám riêng của mình sắp xếp lại tổng các ca bệnh từ tháng trước, rồi kiểm tra một lượt tài liệu chuẩn bị liên quan tới người bệnh hẹn trước ba ngày kế tiếp, phát hiện ra bảng biểu trắc nghiệm tâm lý thông thường thiếu mất một số phần, cô tìm khắp ngăn kéo cũng không phát hiện ra phần còn lại.
Có lẽ nên đi tìm đàn chị xin vài bản thôi, nếu không khả năng là ngày mai sẽ quên mất.
Du Họa đi giày đế bằng đi tới phòng hội chẩn của đàn chị.
Cửa phòng hội chẩn đóng chặt, Du Họa nhìn thấy trêи cửa có dán biển “Bác sĩ trị liệu tâm lý trung cấp – Sở Điềm”, đưa tay muốn gõ xuống.
“Ưm a…”
Một tiếng rêи rỉ bỗng nhiên từ bên trong cửa truyền ra.
“Bảo bối, anh đâm vào sâu quá… huyệt nhỏ không chịu nổi…”
“Nhẹ, nhẹ một chút… Đúng, chính là như vậy, quy đầu chậm rãi tiến vào…”
Sau đó là tiếng gầm nhẹ sảng kɧօáϊ của người đàn ông cũng với tiếng rêи rỉ sung sướиɠ của người phụ nữ, cho dù hiệu quả cách âm của cánh cửa không tệ nhưng cũng không chịu đựng nổi âm thanh ɖâʍ đãng có đề-xi-ben cao như vậy do cặp nam nữ kia tạo ra, tiếng kêu ɖâʍ đãng xuyên qua tấm cửa tiến vào trong lỗ tai trêи gương mặt đỏ bừng của Du Họa.
Sao đàn, đàn chị lại đã bắt đầu rồi…
Tuy là Du Họa đã đến hai tháng chứng kiến chuyện này của chị ta không ít, nhưng đàn chị cứ tần suất hai ba ngày lại hưởng thụ một lần vẫn khiến cô bội phục không thôi.
Đặc biệt là nghe nói bệnh nhân đàn chị chọn cũng đều là người có chút nhan sắc và kϊƈɦ cỡ tương đối phù hợp, cô thường xuyên chứng kiến một người có dáng dấp cao ngất vừa rời đi trước, đàn chị cũng từ trong phòng khám đi sát ngay sau ra, mỗi ngày giữ bộ dạng khập khiễng tan tầm, hôm sau lại bình thường như ban đầu, như thường lệ bắt đầu tiến hành thâm nhập giao lưu với người bạn chung giường bệnh kế tiếp.
Nếu không phải đàn chị thật sự có trình độ vô cùng chuyên nghiệp bên trong phòng tâm lý trị liệu, Du Họa thực sự hoài nghi đàn chị có khi nào dựa vào lòng người muốn trị liệu mà ân ái hay không.
Du Họa chịu đựng dưới thân như có như không có chút ẩm ướt nhanh chóng chạy về phòng hội chẩn của mình, ngồi im một giờ, véo mình một cái rồi lại tới cửa phòng hội chẩn của đàn chị.
Đúng là bọn họ đã xong, lúc này cửa mở rộng ra, lúc này Du Họa chỉ đi lên vài bước đã ngửi thấy hương vị dịch thể nồng đậm phiêu tán trong phòng này.
“Đàn chị…” Du Họa đỏ mặt thò đầu ra: “Em muốn hỏi chị có cầm bảng trắc nghiệm đánh giá tâm lý thông thường hay không, chị có còn không?”
Phòng hội chẩn còn chưa dọn dẹp, xung quanh bừa bộn cả đống, đặc biệt là trêи cái ghế tựa dành cho khách hiện đầy dịch trắng đục khả nghi.
Hai chân Sở Điềm vắt lên ngồi sau bàn làm việc, một tay chống cằm, tay kia dùng tư thế cầm thuốc kẹp một chiếc kẹo que vị dâu tây, làm ra tư thế nhả vòng khói lão luyện.
“Có.” Sở Điềm mở ngăn kéo ra, tiện tay rút ra một xấp: “Đến cầm lấy.”
Du Họa dè dặt đi qua, trêи đường không để ý tình trạng sàn nhà, không ngờ dưới chân đã giẫm phải thứ gì đó mềm mềm, đè xuống tạo ra âm thanh kỳ quái.
“Úi!” Du Họa bị dọa suýt chút nữa nhảy dựng lên, cô cúi đầu nhìn thử, là một cái áo mưa đã thắt nút lại, hơi phồng lên, nhưng ngoại trừ không khí cũng không có tϊиɦ ɖϊƈh͙ như cô tưởng tượng.
Sở Điềm nhìn dáng vẻ đáng yêu hồn nhiên của Du Họa, bị chọc trúng chỗ cười: “Tiểu Họa Họa, nói thế nào em cũng 24 tuổi rồi, cứ không muốn tìm bạn trai để hưởng thụ thử xem sự tuyệt vời của ȶìиɦ ɖu͙ƈ ư?”
Du Họa miết bên cạnh túi áo khoác trắng: “Bạn trai… thật phiền phức…”
Tuy thỉnh thoảng có lúc cô quạnh sẽ có kiểu suy nghĩ này nhưng nghĩ tới cuộc sống bình thường, phong phú của cô sẽ có người thứ hai xuất hiện, quấy rầy thậm chí thay đổi đi nhịp điệu sống của cô, Du Họa đã cảm thấy hoảng sợ một hồi.
“Chỉ là…”
Hai mắt Sở Điềm trống rỗng một lúc, đầu lưỡi vô thức ɭϊếʍ láp kẹo que, đến khi Du Họa duỗi tay ra ôm xấp bài trắc nghiệm trước mặt chị ta mới phục hồi tinh thần lại.
“Tiểu Họa Họa.”
“Dạ?” Du Họa nghiêng đầu thì thấy đàn chị cười đến mức vẻ mặt gian trá.
“Có muốn học từ chị một chút, tìm bệnh nhân chất lượng tốt thử xem? Không phải chị cho em xem ghi chép phương pháp thôi miên bằng nụ hoa rồi sao? An toàn lại hiệu quả, với nụ hoa xinh đẹp của Tiểu Họa Họa, đàn ông sẽ rất dễ mắc câu đó nha.”
Trong đầu Du Họa hiện ra thân thể trần trụi của người đàn ông lạ lẫm trước mặt, đung đưa nụ hoa màu sắc tươi tắn theo quy luật, đến cảnh thôi miên xong dụ dỗ anh ta đến làm mình, mặt lập tức bị hun nóng tựa như con tôm luộc: “Không, không cần đâu ạ…”
“Thử xem sao.” Sở Điềm nhận thấy thái độ của Du Họa có phần dao động, cười đùa lấy một chồng bệnh án trong ngăn kéo mở ra trêи bàn: “Ừm, nhìn thử xem, đều là bệnh nhân chất lượng tốt có hẹn trước đến khám bệnh ở phòng trị liệu tâm lý của chúng ta, cứ nhìn thử mặc kệ cấp trêи, có gì đàn chị thay em chịu trách nhiệm!”
Ngoài miệng Du Họa nói không được, nhưng ánh mắt vẫn thành thật chăm chú nhìn qua.
Trêи bìa bệnh án đều dán ảnh chụp của bệnh nhân, cô lướt qua cực kỳ nhanh, lập tức bị ánh mắt của một người hấp dẫn.
Đường cong khuôn mặt cực kỳ mạnh mẽ, tựa hồ như được thượng đế dùng dao chạm khắc tinh tế, nhưng mặt mày và ánh mắt lại vô cùng dịu dàng, được anh dùng ánh mắt tựa như nước chảy đặt vào bên trong, phảng phất như có được sự bao dung của cả thế giới.
Nếu như là anh ấy…
“Thật sự nhìn trúng rồi?” Sở Điềm xuôi theo ánh mắt ngẩn ngơ của cô nhìn sang, rút ra bệnh án ở chính giữa.
“Giản Mặc Thư, 28 tuổi, vận động viên trượt tuyết, tình trạng bệnh là PTSD* tạo thành triệu chứng tâm lý hạ thân nhiệt?”
*PTSD (Post-traumatic stress disorder): là một rối loạn lo âu có thể phát triển sau một sự kiện kinh hoàng mà bệnh nhân chứng kiến hoặc trực tiếp là người trải qua sự kiện sang chấn đó. PTSD có nhiều triệu chứng về tâm lý cũng như thể chất gây ảnh hưởng đến các chức năng hoạt động bình thường hàng ngày và chất lượng cuộc sống.
Sở Điềm mở bệnh án ra: Nửa năm trước Giản Mặc Thư trong lúc tập luyện một mình không may gặp phải trận tuyết lở, bị nhốt trong dưới tuyết một ngày một đêm mới được đội tìm kiếm cứu nạn phát hiện từ dụng cụ trượt tuyết, tuy là gắng gượng giữ tỉnh táo nhưng đã có mức độ tổn thương rất lớn do giá rét.
Sau đó Giản Mặc Thư có một loại chướng ngại tâm lý đối với tuyết, chỉ cần nhìn thấy tuyết hoặc băng sẽ xuất hiện mức độ ảo giác nhất định, thời điểm nghiêm trọng sẽ khiến anh ảo giác chính mình bị nhốt bên dưới lớp tuyết lạnh giá ngày đó, thân thể bị đại não lừa gạt làm thân nhiệt cũng nhanh chóng hạ xuống, nhất định phải có người đến đánh thức anh mới có thể thoát ra khỏi ảo giác, nếu không rất có thể sẽ vì chết vì nguyên nhân sản sinh chứng hạ thân nhiệt.
Hiện tại anh đã tạm thời rời khỏi đội tiếp nhận trị liệu tâm lý thường quy, nhưng hiệu quả không lớn, trải qua bàn bạc anh đồng ý chấp nhận trị liệu thôi miên, có bạn đặc biệt giới thiệu anh tới phòng trị liệu tâm lý đắt tiền.
“Chứng hạ thân nhiệt…” Sở Điềm sờ lên khóe môi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt bắt đầu mờ ám, chị ta giơ cao cánh tay nhéo mặt Du Họa: “Tình trạng bệnh của hắn rất thích hợp ân ái đó nha ~Tiểu Họa Họa dùng cơ thể của em mang đến ấm áp cho hắn ~”
“Đàn chị…!” Du Họa đã thẹn thùng tới mức sắp nổ mất.
Một trang khác của bệnh án còn kèm theo tấm ảnh Giản Mặc Thư trượt tuyết, thân thể cường tráng mặc trang phục trượt tuyết màu xanh đen qua lại như con thoi trước màn tuyết màu trắng bạc, anh đeo kính bảo hộ nên không nhìn thấy rõ ánh mắt, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng anh có lòng tin mạnh mẽ chinh phục được tuyết.
Sở Điềm cảm thán một tiếng: “Tiểu Họa Họa, do dự gì nữa, người đàn ông quá đẹp trai như vậy, nằm trêи mà làm!”
Du Họa đỏ mặt còn muốn nói thêm gì đó, bệnh án đã bị chặn ngang ném vào trong ngực.
“Đi đi! Trở về tập luyện phương pháp thôi miên chị cho em xem cho đàng hoàng! Người ta để cho em tiếp nhận!”
Bị đàn chị một tay đẩy ra khỏi phòng hội chẩn rồi đóng cửa lại, Du Họa ôm bảng biểu trắc nghiệm cùng với bệnh án đứng trước cửa ra vào, vẫn còn chút không kịp phản ứng.
Trong đầu cô vẫn luôn quẩn quanh câu nói kia của đàn chị.
Dùng huyệt nhỏ… làm ấm cơ thể của anh… sao?