Triền Miên Với Họa Sĩ - Du Hoạ

Chương 41: Bác Sĩ Tận Tâm Và Cô Bệnh Nhân Nhỏ (H).


Lòng bàn tay của người đàn ông để ở giữa chân người phụ nữ, ɖâʍ thủy thấm ướt cả tay.

“Sao lại ướt thế nhờ?”

“Đều tại thầy Mặc Thư á…” Ánh mắt Du Họa quyến rũ xinh đẹp, giọng nói có chút ấm ức, ngay trước mặt Giản Mặc Thư đưa tay đến eo, cởi cúc áo, chầm chậm cởi qυầи ɭót đến mắt cá chân, phơi bày cặp ʍôиɠ trắng ngần tròn trịa cùng với đóa hoa mũm mỉm.

Cô ngồi trêи đùi của Giản Mặc Thư, dựa lưng vào lưng ghế phụ, chủ động nhấc chân lên để cho người đàn ông thấy đóa hoa tươi non ướt át của cô, huyệt thịt hồng nhạt đang nồng nhiệt hút lấy đầu ngón tay đầy kén mỏng của người đàn ông một cách thích thú.

“Bên trong ngứa quá … thầy Mặc Thư đâm phá chỗ này đi. Nó không nằm trong tầm kiểm soát của em, cứ một mực chảy nước không hà…”

“Nghiêm trọng vậy sao? Tôi giúp Tiểu Họa kiểm tra một chút.” ╮(╯▽╰)╭

Giản Mặc Thư bật đèn trong xe, di chuyển vị trí của Du Họa, nhắm thẳng nguồn sáng vào tiểu huyệt, ngón tay nhẹ nhàng tách ra hai cánh hoa, lộ ra huyệt thịt bên trong đang không ngừng tiết ra thủy dịch.

Hơi thở nóng hổi phun vào giữa hai chân cô, Du Họa cảm thấy tiểu huyệt như bị một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua, kϊƈɦ thích cô nhưng không tiến thêm nữa, cứ ở huyệt khẩu một cách nhợt nhạt như cố tình gây khó dễ cho cô.

Trêи danh nghĩa là kiểm tra, Giản Mặc Thư cẩn thận ngắm chân tâm mềm mại, tuy rằng đã xem qua tiểu huyệt, chạm qua rất nhiều lần, nhưng anh vẫn không nhịn được bản năng trời sinh hấp dẫn của động đào nguyên đối với đàn ông.

Ngay khi ngón tay giữ thon dài của người đàn ông chen vào, nó lập tức bị vách thịt trong tứ phía quấn lấy, đầu ngón tay anh lập tức chìm vào bên trong mềm mại, tiến không được mà lui cũng không xong.

Rõ ràng hằng đêm anh đều dùng gậy thịt nóng bỏng đâm đâm cắm cắm cô, tại sao huyệt thịt lại vẫn còn chặt như vậy ta? (~‾⌣‾)~

“Bác sĩ Giản, Tiểu Họa bị bệnh gì vậy ạ?”

Du Họa ngây người nhìn anh, thản nhiên phô bày thân thể trần trụi, giống như một bệnh nhân hết lòng tin tưởng bác sĩ, nhưng giọng điệu lại đầy quyến rũ.

Giản Mặc Thư gần như không kìm nén được hơi thở nặng nhọc của mình. Nếu cô muốn chơi, liền phối hợp chơi với cô. ≧◔◡◔≦

“Bệnh nặng lắm.” Người đàn ông một tay mở dây khóa quần, cởi quần tây ra, lấy ra cự vật thô to đã sung huyết: “Quá trình điều trị rất phức tạp. Trước tiên, phải dùng thứ gì đó để tiểu huyệt hết ngứa, sau đó mới dựa vào chiều sâu xoa bóp, dẫn nước ra một lần, cuối cùng cần phải tiêm nhiều thuốc dinh dưỡng để cơ thể phục hồi chức năng. Để thuốc đi sâu vào chỗ tổn thương, cô Du, xin cho phép tôi chữa trị cho cô.”

Giản Mặc Thư nhấc côn thịt lên, nhẹ nhàng quét quy đầu qua cửa huyệt.

“Không, không tốt lắm, bác sĩ có thể đổi cái khác được không? Nếu như bị côn thịt của bác sĩ đi vào bên trong, thầy Mặc Thư … bạn trai tôi sẽ tức giận.” Du Họa vặn vẹo eo, muốn rời khỏi côn thịt.

Woa, baby của anh thực sự nhập vai ghê ha? (′⊙w⊙)

Giản Mặc Thư không biết nên tức giận hay nên cười một tiếng nữa, nhưng mà không thể không nói loại tình thú này lại làm cho tình cảnh có cảm giác kϊƈɦ thích không giả thích được. (~‾⌣‾)~

“Đây là điều trị, bạn trai của cô Du sẽ hiểu. Hơn nữa, sau khi bệnh được chữa khỏi, tiểu huyệt sẽ trở nên chặt chẽ và nhạy cảm hơn, bạn trai cô sẽ càng thích cô hơn.”

“Có thật không?”

Du Họa thả lòng tiểu huyệt cho ngón tay lui ra ngoài, ngoan ngoãn để quy đầu chặn lại miệng huyệt.

“Bác sĩ Giản nhất định phải trị hết cho tôi nha…”

Giản Mặc Thư yêu cầu Du Họa nằm trêи ghế ngôi, đôi tay nắm lấy hai cổ chân nhỏ xinh của cô, bên dưới cự vật chầm chậm tiến vào hang động.

“Yên tâm, y thuật của tôi rất tốt, bạn gái tôi rất yêu thích tôi bảo dưỡng ɦσα ɦuyệt cho cô ấy”

Cự vật thô to một đường tiến vào, thẳng đến khối mềm mại bên trong, Giản Mặc Thư nhẹ nhàng đẩy eo, thịt non bên trong bao bọc lấy cự vật ma sát, quy đầu dùng các loại góc độ xảo quyệt ra ra vào vào, cọ xát miệng t.ử ƈυиɠ nhạy cảm.

“Bạn gái tôi nói, cô ấy thích nhất tôi như vậy làm cô ấy, mỗi lần đâm đến nơi này, cái miệng nhỏ bên trong đều thoải mái cắn lấy côn thịt của tôi, còn cô, có thấy thích không?”

“Ưm… rất…thích…”

Hai chân Du Họa bị kềm chế sít sao, miệng t.ử ƈυиɠ nhỏ bé không ngừng bị đâm thọc, bởi vì có mật dịch bôi trơn, gậy thịt bên trong không ngừng linh hoạt ra ra vào vào. Cô chỉ có thể ngẩng đầu yếu ớt thừa nhận sự trêu chọc của người đàn ông, kɧօáϊ cảm dồn dập đến từng ngóc ngách trêи cơ thể.

Trong xe chật hẹp, tiếng nước phốc phốc vô cùng lớn, nhưng cả hai đều không có thời gian bận tâm đến âm thanh xấu hổ này, đắm chìm vào “chuyên môn riêng tư” không thể phân tâm.

Giản Mặc Thư tiếp tục di chuyển, đặt 1 chân Du Họa lên vai mình, vươn tay về nơi kết hợp của hai người, phát hiện suối nguồn không ngừng tuôn nước, những giọt thủy dịch tràn ra khỏi miệng huyệt gần như trong suốt, làm cho toàn bộ hạ thân đều ướt sũng.

Giản Mặc Thư tìm được viên thịt hơi lồi lên vài cm, dùng sức kẹp lấy nó, Du Họa lập tức hét lên, tiểu huyệt run rẩy trào ra một đống nước, làm chỗ ngồi ướt đẫm như sông Trường Giang và Hoàng Hà.

“Nhiều nước quá.” Bác sĩ Giản không khỏi thở dài, nghĩ đến bệnh nhân dưới thân vẫn còn đang tiếp thụ côn thịt trị liệu, liền nhanh chóng an ủi: “Cô Du đừng lo, tôi sẽ cố hết sức cứu chữa cho cô thật tốt.”

Anh cố hết sức đặc biệt nhấn mạnh 4 chữ, thân thể người đàn ông cũng rất phối hợp, anh rút côn thịt ra đến cửa huyệt, sau đó lại dùng sức đâm mạnh trở vào.

“Ưm—-” Du Họa khó khăn mà lên tiếng rêи rỉ, sau đó bị trận đâm mạnh mẽ và dồn dập làm cho dần dần mất đi lý trí.

Vật nam tính nóng bỏng điên cuồng xoay tròn giữa chân tâm, cho dù ở tiết tấu tấn công nhanh như vậy, Giản Mặc Thư cũng không có mất đi ý niệm trị liệu ban đầu, mỗi lần đâm vào bên trong chỗ sâu nhất đầu sẽ hơi hơi xoay nhẹ, gân xanh ma sát lấy thịt non mềm mại bên trong tiểu huyệt, để cho vách thịt trong đạt được sự vuốt ve âu yếm tối đa, cố gắng đạt được chiều sâu xoa bóp vừa đề cập đến.

Côn thịt bên trong một lần lại một lần xuyên phá đường đi, tiểu huyệt bên trong thoải mái đến không được, t.ử ƈυиɠ nhỏ bị đâm vừa xót vừa tê dại, mềm nhũn yếu ớt, tùy ý cho người ngoài xâm phạm, không chút nào phản kháng. Thậm chí còn chủ động tiết ra nước trợ giúp cho nó càng thêm thuận lợi đi vào.

Du Họa bị đâm đến không thể nói được lời nào, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng rêи rỉ dứt quãng.

Cũng may xe cách âm hiệu quả tốt, nếu không người đi ngang qua sẽ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập cùng với sự rung động mơ hồ của xe, nếu can đảm nhìn gần cửa kính xe thì sẽ thấy hai người phần thân trêи quần áo hoàn chỉnh, nửa người dưới thì trần trụi quấn quít vào nhau.

“Á…Mặc Thư… chậm một chút…”

Du Họa rốt cuộc cũng không thể chịu nổi kɧօáϊ cảm quá lớn, nũng nịu kêu Giản Mặc Thư để cho anh giảm tốc độ lại, cố gắng giải tỏa tiểu huyệt đang căng thẳng vì quá nhiều kɧօáϊ cảm, trước khi tiếp tục cuộc yêu tiếp theo.

“Mặc Thư, là tên bạn trai của cô sao?” Bác sĩ Giản cũng không cho cô cơ hội, ôm chặt đùi cô, hạ thân tức giận đập mạnh vào cô, hai túi da to lớn quất vào làm cho tiểu huyệt mềm mại một mảnh đỏ bừng: “Gậy thịt của tôi và bạn trai cô ai to hơn hả? Người nào làm cô thoải mái hơn?”

Gật thịt bên trong đột nhiên thay đổi tốc độ, đâm đến Du Họa đầu óc đều trống rỗng, toàn thân run rẩy. Điều duy nhất cô làm là theo bản năng vô thức xoắn kẹp lấy gậy thịt bên trong, cố gắng ngăn nó “chiến đấu dữ dội”, căn bản không có cách đáp lại câu hỏi của người đàn ông.

Người đàn ông cũng không cần cô trả lời, tự nhiên làm cô, bàn tay to xốc lên áo của cô, cách nội y thô lỗ chà đạp hai khỏa đầy đặn.

“Ngực vừa lớn lại vừa mềm, nhất định bình thường bị bạn trai sờ mó xoa nắn mới lớn được như vậy đúng không?”

Ngón từ khe hở của nội y chui vào, vừa bóp vừa xoa.

“Đừng…” Du Họa rêи rỉ như mèo con, vô thức vặn vẹo người.

“Ngoan, đừng nhúc nhích, bác sĩ chuẩn bị tiêm cho cô.”

Bác sĩ Giản đẩy hai chân Du Họa lên mức cao nhất, thở hổn hển đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ kềm chế đã lâu hoàn toàn bắn vào bên trong tiểu huyệt mềm mại. Tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục nóng hổi lấp đầy toàn bộ miệng t.ử ƈυиɠ, Du Họa bị nhiệt độ nóng bỏng làm cho khóc thút thít.

Sau khi quá trình điều trị kết thúc bác sĩ Giản không nỡ rời đi, cuối cũng miễn cưỡng rút côn thịt ra. Nhất thời trong không khí tràn ngập mùi ɖâʍ đãng, thoang thoảng mùi mồ hôi, mùi mật dịch cùng với mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙ nồng đậm.

Nhìn tiểu huyệt tràn đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục anh bắn vào, bác sĩ Giản tự hào đồng thời cũng lâm vào đau khổ. Hai chân bệnh nhân đều là do anh giữ, nhưng một khi anh rời đi, chân để xuống, “thuốc” mới tiêm vào sẽ từ bên trong chảy ra. Mà hiện tại bệnh nhân rõ ràng là không thể tự ôm chân để giữ “thuốc” được, có cách nào để cố định chân của cô ấy không ta? (◕︵◕)

Nhìn xung quanh, bác sĩ Giản nhanh chóng nghĩ ra một cách.

Anh rút dây an toàn ra, kéo dây ra đủ chiều dài, nhanh chóng kéo đến mức dây an toàn bị khóa lại không kéo được nữa. Sau đó buông lỏng hai chân Du Họa ra rồi quấn dây an toàn quanh vài vòng, làm cho hai chân ngọc treo giữ không trung, huyệt khẩu cũng theo sự thay đổi tư thế hướng lên trêи, “thuốc” sẽ không có nguy cơ… chảy ra. ≧◔◡◔≦

Du Họa yếu ớt nằm trêи ghế, trơ mắt nhìn Giản Mặc Thư bố trí xong tất cả, nỗi xấu hổ muộn màng lan tràn toàn thân, cả người đều ửng hồng. (~ ̄▽ ̄)

Trời đất, cô vừa rồi sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ, chủ động muốn thầy Mặc Thư “yêu” cô, còn nổi hứng chơi trò cosplay bác sĩ và bệnh nhân…kết quả cuối cùng biến thành cái bộ dáng này… (╥﹏╥)

“Anh có thể … đừng như thế này không…”

“Trở về anh tháo ra cho em.”

“Vậy chúng ta mau về đi anh…” Du Họa đáng thương nhìn anh.

Giản Mặc Thư nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, trong lòng rất bình yên, anh ngồi xổm xuống, từ từ quỳ gối bên cạnh cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

“Ngoan.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.