Trao Anh Một Vì Sao

Chương 8


Hai chữ “Ninh Ninh” này, là sản phẩm của Ninh Tiểu Tinh hồi lớp Mười một.

Mọi người vẫn hay gọi cô là “Tiểu Tinh”, “Tinh Tinh”, “Tiểu Tinh Tinh”, quan hệ bình thường hoặc thầy cô thì đều gọi thẳng “Ninh Tiểu Tinh”.

Nhưng Thẩm Trầm là ai chứ? Thẩm Trầm là chàng trai cô thích, chắc chắn không thể giống người khác được. Thế nên, Ninh Tiểu Tinh nói với Thẩm Trầm, phải gọi cô là “Ninh Ninh”. Cách gọi độc nhất vô nhị này, chỉ có anh mới được gọi. Đó là cái tên thân mật giữa hai người.

Có điều, Ninh Tiểu Tinh nghĩ thì hay, đáng tiếc, Thẩm Trầm còn chẳng buồn nhìn cô. Chính xác mà nói, Thẩm Trầm trước kia hoàn toàn không buồn để ý đến cô.

Nhiều năm qua đi, Ninh Tiểu Tinh cũng đã quên câu chuyện này, quên luôn hai chữ kia, không ngờ là Thẩm Trầm vẫn còn nhớ.

Thẩm Trầm không ở nhà, Ninh Tiêu Tinh nhàn hạ không có việc gì làm nên quyết định sang chỗ thầy hỗ trợ.

Từ năm ngoái, khi các học trò bắt đầu lập nghiệp, Phan Khánh Tường ngày càng lười, một tuần chỉ đón hai bàn khách, thỉnh thoảng có người quen đặc biệt yêu cầu mới bất đắc dĩ đón thêm một bàn. Nhưng ít mà chất, càng như vậy, mọi người lại càng cho rằng, mời được khách đến đây mới là sang.

Một bàn khách đón hôm nay là được đặc biệt làm thêm. Người đặt bàn là bạn của Phan Khánh Tường, đối phương muốn mời vài vị khách quý, vậy nên phải nhờ Phan Khánh Tường giúp.

Ninh Tiểu Tinh đến để hỗ trợ.

Hai thầy trò đang chuẩn bị thì Phan Khánh Tường bỗng nói: “Tiểu Tinh, bữa hôm nay, con xào khoai tây thái sợi cho khách nếm thử đi.”

Ninh Tiểu Tinh thoáng sửng sốt.

Tặng món cho khách nếm thử là truyền thống ở chỗ của Phan Khánh Tường, mỗi một học trò đều trải qua chuyện này. Tặng một món ăn, không chỉ là để kiểm tra tay nghề của học trò, mà còn là để học trò có cơ hội gặp khách, lưu lại ấn tượng.

Mỗi một học trò đều phải làm mấy món ăn mới có thể chính thức làm tiệc tốt nghiệp, mà sau đó là có thể tự do phát triển.

Càng là món đơn giản, lại càng có tính thử thách tay nghề với đầu bếp. Dựa theo quy củ ở chỗ Phan Khánh Tường, món ăn cuối cùng trước khi làm tiệc tốt nghiệp, chính là khoai tây thái sợi xào chua cay.

Đầu tiên là kiểm tra trình độ dùng dao, khoai tây phải được thái thành những sợi mảnh, chiều dài tương tự nhau, sau đó thành phẩm phải có độ chua cay thích hợp, vừa phải giòn, vừa phải sáng bóng, đậm đà hương vị.

Phan Khánh Tường bảo cô làm món này, chứng tỏ tiệc tốt nghiệp sẽ nhanh đến thôi.

Ninh Tiểu Tinh vẫn hơi bồn chồn, “Thầy ơi, con cảm thấy con vẫn chưa tốt nghiệp được.”

Phan Khánh Tường cười, “Có thể từ lâu rồi. Chẳng qua là thầy tiếc, để con ở lại thêm một thời gian nữa thôi.”

Ninh Tiểu Tinh đáp, “Cảm ơn thầy đã ưu ái, con cũng không nỡ rời thầy.”

“Không nỡ thì thầy cũng chẳng giữ con lại mãi được.”, Phan Khánh Tường nói, rồi lại hỏi: “Sau này, con có dự định gì không? Có muốn mở tiệm không? Đủ tiền vốn chưa? Không đủ thì lấy ở chỗ thầy này.”

Ninh Tiểu Tinh dừng việc trên tay lại, hơi thấp thỏm lo lắng.

“Thầy, con không muốn mở tiệm.”

“Sợ cướp mối làm ăn của các anh à?”, Phan Khánh Tường xua tay rồi cười nói, “Không phải sợ, bọn nó đâu phải dạng bụng dạ hẹp hòi. Cái gì con không biết, cứ hỏi bọn nó đi.”

Đây là điều khiến Phan Khánh Tường lấy làm tự hào nhất.

Mắt nhìn người của ông cực tinh tường, các học trò ông thu nhận không bao giờ lục đục vì một chút lợi ích nhỏ. Lão Tam sau khi tốt nghiệp liền đi chỗ khác lập nghiệp, còn lão Đại và lão Nhị đều ở lại đây, nhưng chưa bao giờ vì chuyện làm ăn mà bất hòa, mà với người thầy là ông thì lại càng kính trọng hơn. Có nhiều lần, hai người đều đánh tiếng, nếu cô em út muốn mở cửa hàng, hai người họ nhất định sẽ trợ giúp.

Ninh Tiểu Tinh vội giải thích: “Không phải ạ. Con… con muốn làm blogger ẩm thực.”

“Gì cơ?”

Blogger ẩm thức là làm cái gì?

Ở phương diện này, Phan Khánh Tường gần như là tách biệt với xã hội.

Ninh Tiểu Tinh cố dùng những từ đơn giản nhất để giải thích: “Nghĩa là lên mạng dạy người ta nấu ăn đấy thầy.”

Sợ Phan Khánh Tường vẫn không hiểu, cô lau tay, lấy điện thoại ra, tìm tài khoản của một blogger đang theo dõi.

Phan Khánh Tường vẩy nước trên tay, quệt mấy cái vào tạp dề rồi nhận lấy điện thoại xem.

“Là thế này à?”

“Vâng, kiểu như thế này ạ. Đây là kiểu thịnh hành nhất bây giờ đấy ạ, nhưng nếu mà làm, chắc chắn con không thể làm giống họ được.”

Phan Khánh Tường gật đầu, trả điện thoại lại cho Ninh Tiểu Tinh.

“Kiểu này thì đúng là thầy chưa làm bao giờ. Nhưng thầy cứ cảm thấy… không thực tế cho lắm.”

Ninh Tiểu Tinh vẫn đang thấp thỏm, “Thầy giận ạ?”

Phan Khánh Tường lập tức nở nụ cười, “Thầy cũng có phải ông già cổ hủ đâu. Trước kia, lúc ba ông anh con tốt nghiệp, thầy đều nói với bọn nó câu này, hôm nay thầy nói trước với con.”

Ninh Tiểu Tinh vội vàng gật đầu.

Phan Khánh Tường nói: “Thầy ấy à, không phải là kiểu giấu nghề, chỉ truyền cho con cháu, nếu không thì đã chẳng nhận bốn đứa con. Nghề tổ tiên truyền lại được người ta khen, được người ta thích, đấy là niềm hãnh diện của người khác. Còn thầy không thích nói tổ tiên nhà mình thế này thế kia. Con nghĩ mà xem, nguyên liệu nấu ăn thay đổi, gia vị thay đổi, thậm chí cái nồi cái bếp cũng thay đổi, giờ mà cứ nấu theo cách của tổ tiên, chưa chắc người ta đã thích. Cho nên giữ nếp truyền thống cũng được, cách tân cũng được, không có vấn đề gì cả. Nếu con cảm thấy thương hiệu nhà họ Phan hữu dụng thì cứ dùng, cảm thấy không được thì không dùng, không sao hết. Quan trọng là phải làm việc chân chính, đàng hoàng mà làm người, đừng phá hủy thanh danh của thầy là được.”

Mắt mũi Ninh Tiểu Tinh đều cay xè, cô chỉ biết gật đầu.

Cô biết thầy không giấu gì cả, với bốn anh em đều dốc lòng dốc sức mà dạy dỗ.

“Nghề này của mình, chính là nhờ vào tay nghề mà kiếm cơm, không nhất thiết phải vươn quá cao, cũng không cần phải xem thường bản thân, cứ bình tâm mà sống là được rồi. Nếu hỏi nhà họ Phan có gì để truyền lại hay không, thì có, đấy là làm đầu bếp phải nấu món ăn ngon cho người ta, để người ta ăn mà thấy vui, thế là được.”

Ninh Tiểu Tinh lại gật đầu.

Theo học mấy năm, Phan Khánh Tường là thầy, cũng giống như cha, hiện giờ cô như đang được nghe một người cha ân cần chỉ bảo.

“Nhưng mà cái con muốn làm, thầy thật sự không hiểu, cũng không giúp được gì cho con.”, Phan Khánh Tường thở dài tiếc nuối, “Tự con đã có định hướng chưa?”

Ninh Tiểu Tinh gật đầu, “Con cũng có ý tưởng sơ sơ rồi, nhưng vẫn cần phải nghiên cứu thêm ạ.”

Phan Khánh Tường gật gù, “Thế là tốt rồi. Không thì, con hỏi thử Phan Lâm xem, nó biết nhiều về mấy thứ tân tiến này lắm.”

“Vâng ạ.”

Không phải lần đầu tiên thử đồ ăn, Ninh Tiểu Tinh rất tự tin vào bản thân mình. Cô cởi tạp dề, cùng Phan Khánh Tường đi tới bàn ăn ở ngoài.

Khách hôm nay là người quen, nhìn thấy món ăn thử thì lập tức mặt mày rạng rỡ thì thầm với người đi cùng.

Người đó thản nhiên mỉm cười, rõ ràng là đầy vẻ vui sướng.

Theo quy tắc bất thành văn ở đây, người được nếm thử món ăn không phải là chuột bạch. Mà là khách quý, được thầy Phan coi trọng, mang món ăn do học trò làm ra mời thử, nếu khách gật đầu khen ngon, thì mới tính là qua cửa ải, mới có tư cách tốt nghiệp khóa học của thầy Phan.

Vị khách kia mỉm cười gắp thử một đũa, chậm rãi nhai vài lần, sau đó rụt rè gật đầu.

Mọi người lần lượt nếm thử, có người khen tài dùng dao, có người khen hương vị, tóm lại đều là khen ngợi không tiếc lời.

Ninh Tiểu Tinh nói lời cảm ơn như mấy lần trước, rồi cùng Phan Khánh Tường mời họ một chén rượu, sau đó mới rời khỏi phòng.

Vừa ra đến cửa thì điện thoại đổ chuông. Là Thẩm Trầm gọi tới.

“Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa. Cậu có việc gì à?”, bình thường Thẩm Trầm sẽ không vô cớ gọi điện cho cô, hẳn là có chuyện gì đó muốn thông báo hoặc dặn dò cô.

“Không.”, Thẩm Trầm nói, “Anh chỉ cảm thấy, nếu muốn theo đuổi một người, hẳn là phải học cách chủ động liên lạc với cô ấy. Phải rồi, sao muộn thế này rồi mà vẫn chưa ăn cơm?”

Ninh Tiểu Tinh bị câu trước đó của anh làm cho bần thần.

Tay cô nắm chặt lấy chiếc điện thoại, vì bàn tay đang để gần mũi, nên hình như cô có thể ngửi thấy mùi hành và mùi gừng. Đột nhiên Ninh Tiểu Tinh lại nghĩ đến lời Thang Miêu nói hôm họp lớp. Những người phụ nữ Thẩm Trầm hay tiếp xúc, hẳn là cả người đều thơm mùi nước hoa… nhỉ?

“Đang hỗ trợ bên chỗ thầy. Tôi…”, cô vốn định nói chuyện nấu món mời khách cuối cùng, chắc là sắp được làm tiệc tốt nghiệp, nhưng nghĩ lại, chuyện này chẳng liên quan đến Thẩm Trầm.

Cũng chẳng có gì hay ho để nói.

Thẩm Trầm tinh ý phát hiện ra cô vẫn chưa nói hết, anh hỏi: “Em làm sao vậy?”

“Không có gì.”, Ninh Tiểu Tinh chậm rãi đi về phía nhà bếp, “Tối mai cậu về đúng không? Thế, tối mai cậu muốn ăn gì?”

“Không phải lo cho anh đâu, chắc là muộn lắm.”

“Ừm.”

Ngày hôm sau, Ninh Tiểu Tinh vẫn phụ việc bên nhà thầy.

Hôm nay chỉ có một bàn khách, đã được đặt từ trước. Lúc này, cả thầy và cô đều có mặt, ba người cùng ngồi nói chuyện phiếm, nói quanh nói quẩn thế nào lại vòng về chuyện cưới xin của Ninh Tiểu Tinh.

Bốn anh em, thêm cả Phan Lâm, hoặc là đã lập gia đình, hoặc là đã có người yêu, chỉ riêng Ninh Tiểu Tinh là còn độc thân.

Thầy và cô mơ hồ biết đến chuyện giữa cô với Thẩm Trầm, vốn trong lòng đã thầm sốt ruột, sợ Ninh Tiểu Tinh chịu ấm ức, hiện giờ thân thế của Thẩm Trầm lại được công khai, e là cuộc sống của cả hai sẽ khó mà thoải mái được.

Hai thầy cô liếc mắt nhìn nhau, sau đó cô bỗng hắng giọng, “À… Tiểu Tinh, con xem, con đã hai mươi tư rồi, có định tìm người nào để ổn định không? Cái cậu Thẩm kia…”

Bàn tay đang thái rau của Ninh Tiểu Tinh hơi run lên. Cô không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng nói: “Bọn con chẳng có quan hệ gì cả. Trong lòng cậu ấy có người khác mà.”

Thầy cô lại lẳng lặng nhìn nhau, cả hai đều có phần vui mừng.

“Thế con có muốn tìm bạn trai không? Hay là, để thầy con để ý cho con nhé? À, cô quên mất, chỗ của con bé Phan Lâm chắc chắn là có người thích hợp, cả Văn Trạch nữa, bên cạnh nó chắc chắn có anh em độc thân. Tiểu Tinh, hay là để cô gọi luôn cho Phan Lâm nhé, bảo nó…”

Ninh Tiểu Tinh bị dọa cho hết hồn.

Đâu cần gấp gáp như vậy?!

Sự nhiệt tình của vợ thầy bỗng chốc tăng vọt, như là chỉ hận không thể ngay lập tức tống tiễn Ninh Tiểu Tinh đi lấy chồng. Ninh Tiểu Tinh vội vàng ngăn lại, miễn cưỡng ấn bà ngồi lại xuống ghế.

“Không phải làm ngay đâu ạ, sau này có người thích hợp, vẫn phải phiền thầy cô với chị Lâm giới thiệu cho con nhé!”

Như vậy là chịu xem mặt rồi!

Bà liên tục gật đầu, có như vậy mới chịu tha cho Ninh Tiểu Tinh.

Sau khi làm xong bàn cơm cho khách, Ninh Tiểu Tinh và Phan Khánh Tường ăn tối ở phía sau. Vừa ăn xong thì di động đổ chuông.

“Ăn tối chưa?”, Thẩm Trầm hỏi.

“Vừa ăn xong.”

“Vẫn ở chỗ thầy Phan à?”

“Ừm.”

“Định khi nào về?”

Ninh Tiểu Tinh lén lút nhìn hai người giả vờ bận việc nhưng thật ra là đang nghe trộm, khóe miệng bất giác cong lên.

Thật kỳ lạ, vậy mà chẳng cảm thấy bực bội, trái lại còn cảm thấy mình đang được quan tâm.

“Đang chuẩn bị về.”

Ở đầu bên kia, hình như Thẩm Trầm cúi đầu khẽ cười, “Đợi mấy phút nữa nhé, anh đến ngay. Mình cùng về nhà.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.