Buổi ra mắt phim Hoán Đổi, mọi người hâm mộ ngôi sao hạng A Nam Viễn đã đứng xếp hàng dài.
Cao Đình đến cùng Tiểu Bắp, nhưng bị fan hâm mộ Nam Viễn chen lấn xô đẩy mãi cả hai mới đến gần được trung tâm hội trường khai mạc phim.
“Em đến rồi!” Nam Viễn trông thấy Cao Đình liến đến gần quan tâm cô.
Tất cả những ánh mắt dao gâm đâm vào cô, đây là thần tượng của các nữ nhân đu Idol.
“Cô gái kia là ai?”
“Hứ! Có con rồi, còn quyến rũ anh Nam Viễn.
Hai cô gái buôn lời chê bay.
Cao Đình nghe những lời đó, trong lòng bị tổn thương. Nam Viễn thấy cô ủ dột liền đang chặt tay cô rời đi.
Đến xe đặt biệt dành cho nghệ sĩ.
“Anh xin lỗi!”
“Không sao đâu! Anh là người nổi tiếng mà… Khó trách Fan cuồng.”
Cao Đình vừa nói vừa nhìn thật kỹ Nam Viễn, thấy anh thật sự rất giống Hàn Trúc.
“Cao Đình, anh tặng em cái này!”
Cao Đình chưa kịp phản ứng đã bị Nam Viễn đặt nụ hôn trên môi.
Tiểu Bắp vui lắm, nó ngồi phía sau giả vờ chú tâm chơi game trên điện thoại.
“Anh…” Cao Đình quẹt đi dự vị nụ hôn cưỡng cầu vừa rồi, chùi cào áo hoa hoè của Nam Viễn.
“”Trả anh…” Bỗng trong đầu Nam Viễn hiện ra hình ảnh mờ ảo của một cô gái, văng vẳng bên tai là giọng nói ngây thơ. Anh ôm đầu choáng váng.
“Anh sao vậy?”
Cao Đình hốt hoảng đỡ Nam Viễn khụy dưới sàn.
“Tránh ra!” Cận Hâm mở cửa xe xô Cao Đình ram ôm lấy Nam Viễn đang toát mồ hôi lạnh kèm run rẫy: “Anh uống đi.”
Trợ lý nhét ngay vào miệng Nam Viễn một viên thuốc màu trắng.
Anh ấy bị bệnh gì sao? Chẳng lẽ phải thường xuyên uống thuốc duy trì tỉnh táo sao? Cao Đình muốn chạm vào tràn Nam Viễn nhưng bị Cận Hâm hất ra.
Tiểu Bắp nhào đến sờ trán Nam Viễn quả thật không có sốt, thế thì viên thuốc kia là thuốc an thần sao? Nó nhíu tay áo mẹ với ý nhắc nhỡ mẹ khám xem bệnh gì.
Cao Đình nhìn qua một lượt, rồi híp mi mắt muốn bé con theo cô rời đi.
Tiểu Bắp rất ngoan theo mẹ ra ngoài.
“Mẹ ơi! Chú Nam Viễn đó không phải đơn giản bị đau đầu do sốt phải không?”
Cao Đình nhìn xuống bé con, cô khép mi đồng thời gật đầu, nhất định cô phải điều tra xem Nam Viễn bị bệnh gì? Nhớ đến ánh mắt trừng trừng nhìn cô khi nãy của Cận Hậm, cô càng tin rằng Nam Viễn đang bị kiềm cặp rất chặt, và dường như đối phương không cho phép cô tiếp cận anh.
Cao Đình đang bước thì bỗng dừng lại, vì đôi giày âu bóng loàng đang cản phía trước, trong lòng cảm thấy có điềm, theo bản nâng ngẩn từ từ lên xác định, giây phút này cô thật sự kinh hồn.
Trước mắt cô chính là Hàn Kỳ đạo mạo trong âu phục đen, bên cạnh là hai thủ hạ mặt lạnh.
Hàn Trúc bước đến cưỡng chế đẩy Cao Đình ném vào xe. Tiểu Bắp được vệ sỹ mang qua xe khác.
“Hàn Kỳ, anh muốn gì hả?” Cao Đình không khoang nhượng Hàn Kỳ nửa, hôm nay nam nhân nầy cư xử rất lạ. Hàn Kỳ rõ ràng là người ôn nhu đến từng cử chỉ lẫn nụ cười.
Người này có cảm giác không phải là Hàn Kỳ, mùi hương cũng không phải.
“Anh đổi hương nước hoa sao?”
Người đàn ông giật mình, đứng hình vài giây rồi, cười lạnh đáp lời:
“Ừ, anh đổi mới xíu.”
Cao Đình nhìn từ đầu đến chân, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Cao Đình, em đừng nói là đang nghĩ anh không phải Hàn Kỳ nhé.”
“Ách.” Không hẳn thế, nhưng anh ta nói đúng rồi, cô đang hoài nghi có người mạo nhận Hàn Kỳ, dù biết suy nghĩ này bất chợt thôi.
“Em không có!”
“Ừ!”
Hàn Kỳ lạnh giọng đáp, xe lao nhanh trên đường, Cao Đình nhìn trộm biểu cảm của Hàn Kỳ bên cạnh.
Về đến nhà Cao Đình chạy vào phòng đóng chặt cửa, bấm số gọi ngay cho Nam Viễn, nhưng thuê bao không liên lạc được.
– “Cốc cốc.”
Cô ép cửa lại, tim đập hồi hợp, bên ngoài truyền rõ tiếng gõ cửa.
“Cao Đình, em mở cửa ra!”
Thanh âm của Hàn Kỳ vọng vào, khiến tim cô đập mạnh muốn tọt ra khỏi cuốn họng.
Cô cảm thấy nguy hiểm liền kề, đành nén sợ, hít một hơn sâu, lấy can đảm mở cửa ra cười gượng:
“Em muốn ngủ một tý, người hơi mệt.”
“Anh vào một tý được chứ?”
Cao Đình chưa kịp đáp lời thì anh ta đã bước đến sofa ngồi. Cô đành đi rót hai cốc nước, nâng một cốc mời Hàn Kỳ.
“Anh uống đi.”
Hàn Kỳ nhìn tay cô run run, vô thức nở nụ cười lạnh.
“Anh muốn biết, hôm nay em đến phim trường làm gì?”
“Chỉ là xem ra mắt phim.”
Cao Đình vừa uống nước vừa đáp lời.
“Ừ! Tốt nhất là nơi đông người em đừng đến.”
“Dạ!” Cao Đình gật đầu qua lo, dù sao cũng không nên phản kháng lúc này.
Hàn Kỳ đừng lên rời khỏi phòng. Cao Đình nhú đầu ra cửa nhìn theo.
Hàn Kỳ nhếch mép gian xảo. Cao Đình, em sẽ không thoát khỏi tay anh đâu.
“Mẹ…”
Tiểu bắp đẩy cửa vào, mang theo một chiếc đồng hồ. Cao Đình cầm lấy xem, nó là đồng hồ mà Hàn Kỳ hay đeo.
“Tiểu Bắp con đưa nó cho mẹ làm gì?”
Tiểu Bắp, ậm ự trả lời: “Trên xe bọn vệ sĩ của bà Hàn Kỳ.”