Triệu Phong Hành khựng chân lại…
[….]
Toà nhà cao tầng Tập Đoàn Hàn Băng.
“Tổng giám đốc, hiện tại tài liệu mật bị lộ, phía đối tác Triệu thì buộc chúng ta bồi thường 10 lần tổng giá trị hợp đồng.”
Nữ thư ký Tử Yến báo cáo xong, hắn dộng bàn một cái “rầm.”
Rốt cuộc là ai đã nhúng tay hại công ty mình chứ?
“Nếu tình hình này, e là thua lỗ chồng chất đấy!”
Châu Đình Vũ bước từ ngoài vào cười khẩy buông lời.
“Phó Tổng…” Tử Yến cúi người lui ra. Hàn Trúc liền ra lệnh.
“Tạm thời cho nhân viên nghĩ một tháng.”
Tử Yến kinh ngạc nhìn Tống giám đốc, cả Châu Đình Vũ cũng giật mình.
Không lẽ thua lỗ đến sấp giải thể ư? Chả lẽ đây là tổng tài ngôn tình duy nhất tuyên bố phá sản. Châu Đình Vũ là fan ruột của ngôn tình, nên chuyện tình cảm của Hàn Trúc anh ta đã liệt vào tiểu thuyết ngôn tình ngược.
Tử Yến gật đầu rời khỏi. Chầu Đình Vũ áp sát mặt Hàn Trúc.
“Này! Không phải anh không giải quyết được thua lỗ chứ?”
Hàn Trúc xoè tay ra trước mặt anh ta: “Đưa điện thoại của anh đây!”
“Hả?” Châu Đình Vũ ngơ luôn rồi, không lẽ Hàn Trúc truy thê riết chạm dây thần kinh trung ương luôn rồi. Anh ta vô thức đặt điện thoại vào lòng bàn tay nam nhân, một nụ cười gian manh, khiến anh hoảng hồn muốn thu điện thoại lại, nhưng đã qua muộn, số tiền lớn trong tài khoản đã bay sang thẻ của Hàn Trúc.
“Mẹ kiếp! Hàn Trúc!!!” Châu Đình Vũ giật điện thoại lại, vuốt ve khóc thương cho số tiền vừa mọc cánh bay.
Hàn Trúc không mấy quan tâm điều đó, bồi thường hợp đồng đã giải quyết xong. Hắn đứng dậy thông dông muốn rời đi, thì Châu Đình Vũ nắm áo hắn kéo lại.
“Con mẹ nhà anh, tiền của tôi không phải lá mít, anh làm vậy mà coi được hả?”
“Được!”
Châu Đình Vũ đúng là bị một chữ làm cho lửa giận bùng cháy, vung đấm Hàn Trúc, mà chẳng may té nhàu đè Hàn Trúc xuống nền, đúng lúc Nhạt Nhã Dương bước vào trong thấy hai nam nhân ôm ấp, liền ái ngại xoay người muốn bỏ ra ngoài, cô nghĩ chắc vào lộn phòng, ra ngoài nhìn bản phòng.
“Rõ ràng là phòng tổng giám đốc mà, cảnh khi nãy…!”
“Chi Dương… tổng giám đốc Hàn ở bên trong.” Tử Yến bước lại chìa tay mời cô vào phòng…
Bên trong phòng.
“Ai nha… Coi bộ nữ nhân nghĩ chúng ta…!” Châu Đình Vũ cười tà răm trêu chọc Hàn Trúc, mất một số tiền lớn trong một giây, anh ta phải đòi lại bằng cách khác.
“Tôi yêu anh… Hàn Trúc…”
“Yêu…!!!” Bên ngoài Nhạt Nhã Dương nghe thấy giọng ngọt ngào tỏ tình của nam nhân, gai ốc nổi cả lên.
Châu Đình Vũ đúng là vì tiền mà ngũ quan cũng không cần.
“Anh bị điên hả?” Hàn Trúc đạp anh ta ra đứng dậy phủi người, xông ra mở cửa. Vừa mở ra đã bị Châu Đình Vũ ôm eo từ phía sau.
Cảnh này lọt cào mặt Ngạt Nhã Dương, đúng là ấn tượng khó phai. Hàn Trúc gỡ tay nam nhân quay lại trừng mặt gằng: “Tôi sẽ trả cho anh xứng đáng!”
“Trả…?” Nhạt Nhã Dương biểu cảm nghi vấn mối quan hệ mập mờ, nhìn bàn tay nam nhân kia vuốt ve Hàn Trúc, khiến người nhìn gai ốc nổi cục.
Châu Đình Vũ nhây quá đã hại chính mình, ngoài cửa là Triệu Phong Hành bước vào trông thấy cảnh vừa rồi. Mà Triệu Phong Hành trong lòng Châu Đình Vũ chính là Hàn Kỳ, là bạch nguyệt quang của anh ta.
“Ha… Hay rồi!” Hàn Trúc ngoái đầu châm chọc Châu Đình Vũ…
Một lúc sau hai cặp ngồi ở hai bàn cách xa nhau, khung cảnh sảnh nhà hang ROSE.
“Nhã Dương, em tìm anh có việc gì không?”
“Chuyện bồi thường…!”
Cô chưa kịp nói hết câu, hắn đã nắm tay cô, đôi mắt nhu tình nhìn cô khẽ nói:
“Anh giải quyết xong rồi!”
Cô tròn mắt kinh ngạc, kinh phí Tập Đoàn Hàn Băng rõ ràng đang khủng hoảng, giá cổ phiếu tụt mạnh, sao trong một ngày Hàn Trúc xoay sở được chứ. Lẽ nào anh ta làm ăn phi pháp?
“Em nghĩ anh, làm ăn phi pháp?”
“Hả?” Nhạt Nhã Dương tròn mắt nhìn Hàn Trúc đang châm chọc mình.
Nhạt Nhã Dương đã đến đây theo ý của Triệu Phong Hành, còn lý do sao Triệu Phong Hành muốn cô đến đây, thì cô không rõ.
Hàn Trúc nâng ly rượu uống một ngụm, người nhìn bàn phía sau, thấy Triệu Phong Hành dùng biểu cảm lanh tanh quan sát cả hai, còn Châu Đình Vũ, ngồi im như thóc.
Quái lạ, hai người đó? Hàn Trúc nhíu mày nghi vấn rồi quay lại nhìn đôi mắt to tròn của Nhạt Nhã Dương.
“Em thấy họ có vấn đề không?”
“Không!” Cô không quan tâm hai người kia, mà quan tâm việc Hàn Trúc mập mờ với nam nhân.
“Ngày mai, em có thể cho anh một tuần bên em không?”
Hàn Trúc rất hy vọng Nhạt Nhã Dương đồng ý.
Cô lưỡng lự hồi lâu, rồi nhìn chiếc nhẫn xâu trên dây chuyền của Hàn Trúc, thế là cô khẽ gật đầu…
Sáng hôm sau…
Hàn Trúc đậu xe trước biệt thự riêng của Triệu Phong Hành, từ dưới nhìn lên, hắn bắt gặp ánh mắt tựa hồ băng của Triệu Phong Hành nhìn mình.
“Anh hai…!” Hắn bất giác thốt nên lời. Chẳng biết Triệu Phòng Hành nghĩ gì mà im lặng chập nhận cho hắn tiếp xúc với Nhạt Nhã Dương.
Nhạt Nhã Dương diện áo thun phối quần rin, mang giày ba ta cá tính bước xuống sân, khiến Hàn Trúc kinh ngạc, nét đẹp phi giới tính này khiến hắn thoáng thấy đã gặp ở đâu rồi.
Nhạt Nhã Dương mỉm cười leo lên xe trước. Đây là lần đầu tiên sau nhường ấy năm xa cách và gặp lại, thì đây là lần đầu tiên cô chủ động vào xe của hắn.
Hàn Trúc đưa cô đến sân bay Hào Thành, vé đã đặt trước, cả hai bước lên chuyến bay sang Anh Quốc…
Máy bay hạ cách, có đôi vợ chồng trung niên bước đến, người phụ nữ ôm chằm lấy cô, còn người đàn ông cũng tay bắt mặt mừng đứa con trai cưng sau 3 năm cách trở địa lý.
Cô nhận ra đây là cha mẹ của Hàn Trúc.
Cha Mẹ Hàn Trúc nhận được cuộc gọi của con trai đêm qua, nên đã chuẩn bị sẵn 1 căn phòng như tân hôn.
“Trời đất!” Nhạt Nhã Dương ngơ ngát nhìn căn phòng lộng lẫy theo phong cách châu âu xen cổ điển.
– “Cạch.”
Cô quay lại thấy Hàn Trúc gài chốt cửa.
“Anh làm gì vậy?”
“Em chịu bay sang đây…Không lẽ sợ anh ăn thịt em sao?” Hàn Trúc ép cô dán tường, hôn nhẹ lên cổ thon trắng mịn, hương thơm trên người nữ nhân quyến rũ hắn.
“Ha… Anh muốn chuyện đó đến thế à?” Cô cười mỉa mai chỏ ngón trỏ vào ngực hắn.
Hàn Trúc thả cô ra, chỉnh lại cà vạt: “Anh muốn em chịu thừa nhận thân phận… Cao Đình đừng giả vờ quên anh nữa… Có được không?”
Nhạt Nhã Dương cười khẩy: “Hàn Trúc, anh đọc quá nhiều tiểu thuyết hả?”
“Em có ý gì?”
Nhạt Nhã Dương, ngồi xuống sofa bình thản tiếp lời: “Trùng sinh… Ngoại trừ sống lại thì không con khả năng nào, người chết trong biển lửa có thể trở về…! Anh hiểu chưa?”
“Cao Đình anh tin em chính là Cao Đình!” Hàn Trúc siết chặt đôi vai nhỏ rồi ôm cô vào lòng khẳng định.
Nhạt Nhã Dương đẩy hắn ra, lạnh giọng:
“Chúc Tử Yên chết, anh tìm Cao Đình làm thế thân. Giờ Cao Đình chết, anh lại tìm tôi thay thế hình bóng Cao Đình à?”
Hàn Trúc cứng họng, không phủ nhận được là giây phúc ban đầu gặp Nhạt Nhã Dương hắn nhận cô là Cao Đình, đến hiện tại hắn cũng cho rằng cô là Cao Đình trở về, vì giận dỗi nên không thừa nhận thân phận.
“Thôi được rồi! Anh không ép em, anh ra ngoài, em nghỉ ngơi đi!”
Hàn Trúc ra khỏi phòng khép nhẹ cửa, bước chân nặng nề về phòng riêng của mình ở cuối hành lang, vào phòng hắn ngã sõng soài trên giường, trí não mệt nhồi.
“Rốt cuộc Nhã Dương có phải Cao Đình không?”