Tổng Tài Si Tình: Xin Em Quay Về!

Chương 47: Không có cơ hội giải thích


Ông nghiến răng ném lại hai chữ, quay người rời khỏi công ty, xuống sảnh một nam nhân viên bước tới nói khẽ vào tai ông…

[….]

“Khốn kiếp! Muốn cái gì?”

Tiếng hét thất thanh vọng ra ngoài từ một căn phòng tối, bên trong là một nam nhân bị trói chặt trên ghế mây, đang cựa quậy trong vô lực, anh ta gào thét muốn khàng giọng, nhưng người đàn ông tựa ghế đối diện không hề hồi đáp, mà khoé môi cong lên tà mị.

Trong bóng tối Triệu Phong Hành không nhân diện được bóng đen trước mặt là ai, ngoại trừ chửi bới người đàn ông chết tiệt đã chụp thuốc mê mình, khi tỉnh lại thì trong hoàn cảnh thụ động này.

Người đàn ông bước đến, tiến bước chân khiến anh ta run sợ, bàn tay nam nhân nâng cằm anh hỏi:

“Anh không nhận ra tôi?”

Triệu Phong Hành nhìn người trước mặt trong lòng đầy kinh hãi, nhưng ngoài mặt cố tỏ ra bình thản trước ánh đèn pin rọi vào.

“Anh là ai?”

Câu hỏi đúng làm cho người đàn ông tức giận bóp lấy cổ đối phương, hắn gầm giọng:

“Hàn Kỳ!!!”

Triệu Phong Hành đứng hình vài giây, thế là khoé miệng người đàn ông cong lên trên ánh đèn pin, khiến đối phương run rẫy.

Tiếp đó hắn vỗ tay, đèn được bật sáng. Triệu Phong Hành nhìn rõ diện mạo nam nhân điển trai, với hàng mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng tấp, đôi mắt đen láy, cặp lông mày kiếm nam tính, hình môi tuyệt mỹ.

Là người này sao? Triệu Phong Hành hoang mang trong tiềm thức.

Trạch Du cười cười: “Sao hả? Hàn Kỳ đừng hòng diễn kịch!” Kết thúc câu nói là một cái vuốt má cực chất.

Triệu Phong Hành nhìn xung quanh là dang phòng xa hoa. Lẽ nào đây là…

“Anh nghĩ đúng rồi đó!”

Trạch Du đúng là đọc được suy nghĩ qua nét mặt của đối phương, hắn buôn câu khiến Triệu Phong Hành tái mặt không dám nhìn trực diện hắn.

Hắn nghĩ Triệu Phong Hành cố tình giả mất trí nhớ và mạo danh thân phận con trai độc nhất của Triệu gia.

Triệu Phong Hành hướng mắt ra cửa chính thấy đám người mặt đồ đen chặt cửa mất rồi, nghĩ thầm lẽ nào hôm nay anh không thoát được tên biến thái này, đang lúc tuyệt vọng thì cách cửa bị đạp vào đẩy vào.

Phong quản gia xông đánh bay đám vệ sĩ tháo trói cho đại thiếu gia. Trạch Du cũng bị ông đấm cho mấy cái, máu rỉ ra khoé miệng cong gian tà.

Hoá ra ở sảnh công ty cậu nhân viên kia chỉ cho Phong quản gia chỗ giam giữ Triệu thiếu là mật thất biệt thư Trạch Gia. Ông tức tốc lái xe vượt 12 km đến đây, mai mà thiếu gia của ông chưa bị**

“Tôi cấm cậu, đụng tới thiếu gia!”

Ông trừng mắt cảnh cáo Trạch Du, kéo Triệu thiếu lướt qua…

Khi ở xe Phong quản gia hỏi Triệu Phong Hành những chuyện mà Trạch Du làm với mình, nhưng đại thiếu gia im lặng nhìn sang cửa kính ngắm mưa buồn, ông đành im lặng lái xe.

Bỗng xe thắng gấp.

Triệu Phong hành bất giác nhìn về trước, kinh hồn đó là người đàn ông có khuôn mặt y như đúc với anh ta, vừa tính xuống xe thì quản gia vươn tay ngăn lại.

“Thiếu gia…!”

Ông bước xuống đến gần người đàn ông, chưa kịp lên tiếng thì hắn đã xông đến cửa xe, kéo nam nhân trong xe ra ngoài ép vào hông xe, gằng giọng:

“Anh hai!!! Tại sao lại cướp vợ của em!!!”

Quản gia muốn giải cứu thì được bàn tay thiếu gia ra dấu không cần, ông đành vào xe đợi.

Bên ngoài trong màng mưa to, Triệu Phòng Hành cười lạnh:

“Vợ nào của Hàn tổng!” Anh ngưng lời là nụ cười khinh bỉ hắn.

Hàn Trúc đơ ra trong lòng dằn xé. Anh hai nói không sai sao? Cao Đình…

Hắn nhanh chóng bình tĩnh đáp lời:

“Chúng tôi đã đăng ký kết hôn.”

Triệu Phong Hành nhếch môi châm chọc, đẩy hắn ra, cười nhạt:

“Chúng tôi đã tổ chức hôn lễ!!!”

Triệu Phong Hành vừa nói vừa chọc ngón trỏ vào ngực hắn. Hắn bừng lửa giận nghiến răng vươn tay muốn bóp cổ người mà hắn nghĩ là anh trai song sinh của mình, nhưng rồi khựng tay trên không trung.

Hắn nghĩ tới việc hắn chỉ đưa Cao Đình tới cục dân chính đăng ký kết hôn, còn lúc này Triệu Phong Hành đưa màn hình điện thoại đến trước mặt hắn, nền điện thoại là ảnh cưới của anh ta cùng Nhạt Nhã Dương.

Hắn giật lấy điện thoại xem cho kỹ, quả đúng là Cao Đình của hắn đã kết hôn với anh trai của hắn.

Là Hàn Trúc nghĩ và suy diễn Cao Đình là Nhạt Nhã Dương, và người này là anh trai, chứ trên thực tế thì Triệu Phong Hành là 37 tuổi, còn Nhạt Nhã Dương 27 thanh xuân.

Hàn Trúc nhận ra hôn lễ và đăng ký kết hôn thì điều quan trọng, hắn nghĩ bởi ngày trước không thực hiện cả hai, nên hiện tại mất đi vợ.

Triệu Phong Hành phủi người muốn chui vào xe, thì bị bàn tay nam nhân níu tay, trời cũng bỗng đổ mưa to.

Quản gia vội mở cửa ra che ô cho đại thiếu gia. Hàn Trúc đứng như trời trồng trong cơn mưa to, giây phút này hắn rất muốn ngược dòng thời gian, xoay chuyển tình cảnh trớ trêu này, đây là tình em duyên anh sao?

“Anh Phong Hành!!”

Giọng nói này? Hàn Trúc xoay người thấy Nhạt Nhã Dương đang che ô bước đến, vẻ mặt hắn mừng rỡ, cứ ngỡ Cao Đình che ô cho mình, nhưng giây phút đền gần cô đã lướt qua hắn, đến bên Triệu Phong Hành, đôi đồng tử dãn ra, khuôn miệng đơ cứng.

“Về thôi! Anh đang bệnh không nên dầm mưa!”

Nhạt Nhã Dương quan tâm khoát áo ấm lên người chồng mình, rồi tiến đến tát cho Hàn Trúc một cái tát đau điếng.

– “Chát.”

Hắn chưa kịp hoàn hồn thì nghe cô mắng xối xả:

“Anh có biết sức khoẻ chồng tôi không tốt không? Sao lại bắt cóc anh ấy!!!”

Bắt cóc… cô ấy nói mình bắt cóc chồng cô ấy? Từ khi nào cô ấy nghĩ mình xấu xa đến thế? Lại còn gọi người khác là chồng trước mặt mình.

Hàn Trúc siết chặt hai nắm đấm, dòng nước mắt lăn dài hoà vào cơn mưa buồn.

Hạnh phúc này đã không trọn vẹn sao?

Ngày đó Chúc Tử Yên trở về, hắn đã không để ý mấy cảm giác của Cao Đình, giờ đây hắn hiểu cảm giác bị lạnh nhạt, và chứng kiến người hắn yêu trước mặt bảo vệ một nam nhân khác, mà người đó lại là anh trai của hắn, trái tim hắn bỗng thắt lại. Đau đớn cấp số nhân.

“Anh không có!”

“Tránh ra… đừng làm chồng tôi buồn!”

Nhạt Nhã Dương dìu Triệu Phong Hành vào xe vừa quăng lại ngữ khí vô tình, nữa câu của hắn cô cũng không cần nghe, vòng xe lăn bánh đưa người hắn yêu đi xa dần khuất trong màng mưa…

Hắn khụy hai gối trong mưa gục đầu đau khổ, khóc rung người. Rõ rằng hắn bị người mình yêu hiểu lầm là người tâm địa độc ác, và người con gái đó không cho hắn cơ hội giải thích.

Hắn ngước mặt lên trời cao, từng hạt mưa đập vào khuôn mặt tuấn mĩ, đôi mắt dần nhắm nghiền cảm nhận dằn vặt, hắn ngược dòng thời gian trở về giây phút hắn vớt Chúc Tử Yên dưới hồ rồi bế vào phòng chăm sóc, đông thời mặc kệ Cao Đình nhặt miễn ly trà gừng vỡ dưới sàn, phớt lờ những câu trách vấn của cô vợ hợp đồng:

Hồi tưởng.

[Hàn Trúc quay ra thấy Cao Đình cuối nhặt miễn thủy tinh, liền bước đến níu tay cô đứng lên, ánh mắt sắc lạnh đăm vào đôi mắt ngấn lệ, bỗng hắn thấy đau lòng.

“Tại sao? Tại sao?” Cao Đình gào khóc hỏi người đàn ông trước mắt.

“Lại sao nữa!” Hàn Trúc bình thản hỏi lại, Cao Đình chỉ tay về Chúc Tử Yên.

“Tại sao anh gạt em!!! Máu của em là cho cô ta sao??”

Hàn Trúc ôm nữ nhân náo loạn vào lòng, giây phút cô tưởng được an ủi, ai ngờ câu nói khiến cô đau vạn lần.

“Em bớt ồn đi, để Tử Yên nghỉ ngơi!]

Bây giờ Cao Đình trả thù hắn phải không? Hay thật sự Nhạt Nhã Dương không phải là Cao Đình.

Đầu hắn muốn vỡ tung hình ảnh Cao Đình khóc lóc yếu đuối hoà lẫn hình ảnh Nhạt Nhã Dương lạnh nhạt vô tâm, từng lời nói của cả hai như vang vọng vào tai hắn.

“A!!!”

Hắn hét to hoà âm vào tiếng mưa ào ào, tiếng gào thét điên loạn trong mưa.

Ông trời trút nước ngày một lớn, đớn đau trong lòng hắn ngày một dâng cao, hắn nắm chặt cặp nhẫn ở sợi dây chuyền trên cổ, nơi lồng ngực phập phòng dưới lớp áo sơ mi trắng ướt đẫm, thâm tâm hắn nghĩ nếu ngày hôm đó không chấm dứt hợp đồng, thì có lẽ Cao Đình không gặp nạn, vạn lần hắn không muốn có kết cục của ngày hôm nay, hắn vươn đôi bàn tay không thẻ nắm giữ Cao Đình của ngày hôm đó mà gào thét tên cô gái đó.

“Cao Đình!!!”

Nằm ngã trên mặt đường, vương mắt đẫm lệ nhìn những hạt mưa đâm xiêng vào đôi mắt chứa đầy thảm hại.

“Hơ…!” Hắn đưa tay gạt màng mưa trước mắt cười khổ, cơ thể rung theo điệu cười với ánh bất lực đan xen.

Khung cảnh mưa to, một người co ro ôm lạnh buốt trong tim, chìm dần vào mơ màng hình ảnh ai đó cúi mặt nhu tình nhìn hắn…

Dáng người đàn ông mặc âu phục đặt hai tay trong túi quần, bên cạnh là một vệ sĩ che ô, mỉm môi đầy gian xảo.

“Hàn Trúc… Tôi nói rồi… Như thế này là nhẹ đấy!”

Hàn Trúc bất tỉnh dưới mưa, sự thảm hại của hắn có vẻ là kết quả chưa đủ làm người đàn ông hài lòng, hắn ta vươn chân dẫm lên bàn tay thon dài dây miết vài cái.

“Đi!”

Người đàn ông hả hê xoay người lên xe bên đường, hắn ta tăng tóc xe hướng đến đôi chân của Hàn Trúc dưới mặt đường.

“Tôi cho anh biết thế nào là sống dở chết dỡ!” Khoé miệng người đàn ông còn lên tia tà ác đạp ga…

– “Két.”

– “Ầm.”

Âm thanh vật thế va chạm. Xi nhan đèn chớp chớp…

Sau đó tiếng xe cấp cứu đến, đèn đỏ trên đỉnh xe chớp chớp màu đỏ…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.