Phần 2: Song Sinh Truy Tình.
Trung Quốc…
Thấm thoáng 3 năm đã trôi qua, mùa thu lá vàng bay lã tả, đường phố vào mùa thu khá u buồn, từng luồng xe lướt trên đường giữ trưa nắng chói chang.
Bên trong toà nhà cao tần Hàn Băng.
“Hàn tổng… Chiều này có lịch hẹn với Triệu tổng.”
Nữ thư ký cúi người chào tổng giám đốc, rồi nhìn tài liệu lịch trình làm việc, thông báo.
Hàn Trúc hạ kính xuống, nhìn sơ qua tài liệu hợp tác, đúng là phải chuẩn bị kĩ lưỡng cho cuộc hẹn, bởi công ty Triệu Thị khá lớn mạnh bên Nhật Bản.
“Được!”
Nhà Hàng Phương Đông.
Một nhà hàng sang trọng bất nhất trong thành phố A.
Chiếc xe Bugatti trờ đến trước nhà hàng, người đàn ông một thân âu phục đen quyền quý với ghi cài áo hình ngôi sao, bước xuống xe bao nhiêu người trầm trồ cúi mặt cung kính, đoàn vệ sĩ không dưới 20 người hộ tống chủ nhân vào trong sảnh nhà hàng.
Vừa hay lúc này một chiếc Lamborghini lướt tới đậu cạnh chiếc Bugatti. Người bước xuống là Hàn Trúc, cao ngạo xen phần lịch lãm, trợ lý đi cùng là Trình Hạo Kình, họ tiến vào sảnh hẹn.
Một người đàn ông mặt đồ đen bên người đàn ông kia bước ra dẫn lối.
Hàn Trúc ngồi xuống vị trí bàn đã đặt sẵn, nhìn ngó xung quanh toàn là thuộc hạ mặc đồ đen của bên Triệu tổng, khiến hắn không khỏi tò mò.
Rốt cuộc tên Triệu tổng này là tổng thống sao? Lắm người bảo vệ thế? Hàn Trúc nâng ly rượu uống một ngụm trong lúc chờ đợi.
“Hàn tổng…”
Một giọng nam trầm ấm vọng đến từ phía sau, Hàn Trúc xoay người thì tá hoả, suýt đánh rơi ly rượu trên tay.
“Anh hai…!”
Đúng thế người đàn ông trước mặt hắn có khuôn mặt như khuôn đúc với hắn, người đàn ông nghe hắn gọi anh hai thì vô cũng khó chịu nhăn chặt mày.
“Hàn tổng, phiền anh cẩn trọng, đây là Triệu tổng.” Nữ thư ký bên cạnh buôn lời nhắc nhỡ.
Cùng lúc này một cô gái xuất hiện, khuôn mặt thanh tú, với mái tóc thẳng ngang lưng, mang nét trưởng thành, trên tay cầm một sấp giấy gì đó. Hàn Trúc đơ ra vừa mừng vừa sốc.
Là cô ấy. Hắn muốn chạy đến ôm chầm lấy cô gái mà mình ngỡ đã chết trong vụ tai nạn xe, thế nhưng cô gái đó có vẻ không nhìn về hướng hắn. ngôn tình hoàn
“Phong Hành, anh lại quên mang theo thuốc rồi!” Nữ nhân choàng tay nhét lo thuốc vào túi quần âu của Triệu Phong Hành. Cảnh tình rất thân thiết khiến Hàn Trúc nghiến răng nghiến lợi, hai con ngươi căng ra ghen tức.
Rõ rằng người đàn ông này giống 100% khuôn mặt của hắn, tức đây là anh trai đã chết trong vụ đắm tàu 11 năm trước. Hắn không tin trên đời này có người không chung huyết thống mà giống nhau đến từng đường nét như thế.
Nữ nhân kia cũng nhanh chống lướt qua hắn rời đi. Trình Hạo Kình vỗ vai hắn nhắc nhỡ.
“Hàn thiếu, anh nên lo hợp đồng.”
Hàn Trúc nhìn theo bóng người con gái rời đi, mà lòng không yên được, bước chân muốn chạy theo, liền bị Trình Hạo Kình kéo lại.
Hắn bình tâm nhìn ánh mắt gằng ý của anh trợ lý đối với mình, rồi hướng mắt về người đàn ông lạnh lùng ngồi kia, trong đáy nhen nhóm tia nghi hoặc, rốt cuộc anh ta là ai? Tại sao lại…
“Hàn tổng, thời gian của tôi rất quý.”
Lời nói này cắt ngang suy nghĩ của Hàn Trúc, người đàn ông không kiên nhẫn liền đứng dậy muốn rời đi, thì bị hắn chộp cổ tay ngăn lại.
“Triệu tổng, đợi đã!”
Triệu Phong Hành xoay người ngồi xuống, chống cằm điềm đạm hỏi:
“Trình bày đi!”
Hàn Trúc nhíu nhìu đôi lông mày kiếm, ánh mắt bức tức nhìn đối phương, đó giờ chưa có một đối tác nào không kiêng dè hắn, vậy mà hôm nay người trước mặt dám khẩu lệnh cho mình.
Bầu không khí căn thẳng khi hai đại tổng tài đấu khẩu xéo xắc. Sau khi ký kết hợp tác xong, lúc ra tới xe thì Hàn Trúc thấy cô gái khi nãy lên một chiếc xe sang rời đi.
“Hàn thiếu… Chuyện này?”
Trình Hạo Kình nhìn theo hướng xe chạy đi, bỗng chốc buông câu hỏi.
Hàn Trúc nơi đáy mắt đen thâm thúy, phất tay ra lệnh:
“Lập tức tra tài liệu về hai người này!” Dứt câu hắn lên xe lái đi.
Trình Hạo Kình ngơ ngác rõ ràng đi chung xe mà giờ ném anh lại là sao?
[….]
Khung cảnh biệt thự theo phong cách châu âu, Triệu Phong Hành mới mua để định cư ở Trung Quốc.
“Nhã Dương, em không đến bệnh viện sao?”
Triệu Phong Hành bước vào phòng, đặt ly sữa nóng lên bàn, rồi ngồi xuống mép giường, cúi người hôn lên trán cô gái vẫn còn đang nhắm mắt ngủ.
Ánh bình minh rọi vào phòng tạo nên khung cảnh lãng mạng.
Nhạt Nhã Dương choàng tỉnh thấy nam nhân đang bên cạnh, liền ngồi dậy chỉnh lại trang phục tươm tất.
“Phong Hành…” Nhạt Nhã Dương vô thức hỏi, bởi trước giờ Triệu Phong Hành không tự ý vào phòng riêng của cô, hay nói chính xác đó là giao ước trong hợp đồng.
Triệu Phong Hành biết mình có hơi lỗ mãng, nên im lặng bước ra khỏi phòng.
Một lúc sau Nhạt Nhã Dương bước xuống lầu, thấy Triệu Thuần Phong đang ngồi ở sofa đọc tài liệu, thấy cô bước xuống, anh tháo kính đặt trên mớ giấy tờ trên bàn, ngẩn lên nói.
“Nay em mệt thì nghĩ ngơi đi, may hả đến bệnh viện.”
Trước lời nói và ánh mắt nhu tình, cô gật đầu ưng thuận, dù sao thì người đàn ông này đã giúp đỡ cô rất nhiều, dù mối quan hệ hợp đồng nhưng đã từ lâu rồi cô xem Triệu Phong Hành là người thân thật sự.
Triệu Phong Hành là người cuồng công việc, anh ăn sáng qua lo rồi đến thẳng công ty.
Lúc xe của Triệu Phong Hành rời khỏi biệt thự, thì một chiếc xe khác lái thẳng vào sân, quản gia giật mình bởi chưa kịp đóng công lại có người lạ vào, ông chạy đến xe muốn hỏi rõ, thì cửa xe mở ra, một nam nhân anh tuấn y chang chủ nhân của mình, ông xuýt ngất vì sốc.
“Phong Đức, là ai tự ý vào nhà mình vậy? Nhạt Nhã Dương bước ra thấy xe lạ trong sân, bóng dáng phía sau của người đàn ông kia nên hỏi ngay.
“Cao Đình… là em đúng không?” Hàn Trúc bấu chặt đôi vai nhỏ rồi ôm hẳn cô vào lòng.
Nhạt Nhã Dương bị nam nhân siết chặt, không tài nào thở được liền đạp ngay vào đôi giày âu bóng láng.
Hàn Trúc phản xạ thả ra, nghĩ có lẽ bản thân quá lỗ mãng. Còn Nhạt Nhã Dương lui người về sau giữ khoảng cách an toàn.
Phong Đức rất hiểu chuyện nên cũng tránh mặt.
“Ông ơi!”
Đúng lúc tiểu bảo bối bước ra trong thấy cảnh lạ trong sân, thấy Phong Đức cậu bé liền tròn mắt hỏi.
Hàn Trúc quay lại thấy cậu bé, thì hắn như gục ngã.
Lẽ nào đây là con trai của Triệu Phong Hành và người con gái tên Cao Đình của hắn.
“Tiểu Bắp, con vào trong đi!”
Nhạt Nhã Dương hôn lên trán cậu bé kháu khỉnh, buông lời dỗ ngọt, ánh mắt trìu mến.
Cậu bé liếc người đàn ông một cái rồi đi vào nhà, có lẽ bé con này nhận ra mùi hương khác biệt, nên dù có khuôn mặt giống như hai giọt nước thì vẫn nhận ra.