Ở trong phòng, Hạ Lưu và Phó Từ vừa ân ái với nhau xong, cô ta nhẹ giọng nũng nịu với Phó Từ.
“Từ…anh xem, Nam Xuyên ghê gớm quá, em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi.”
Phó Từ vuốt tóc cô ta.
“Ngoan, bảo bối, em cố gắng chịu đựng một thời gian nữa…”
“Một thời gian nữa là bao lâu? Anh xem mới chỉ có một ngày mà cô ta đã đánh em, nếu không có anh ở đây, cô ta chắc chắn sẽ gây khó dễ cho em…”
Hạ Lưu rúc vào lồng ngực anh ta khóc nức nở, Phó Từ lên tiếng.
“Em đừng lo, nếu như cô ta dám làm gì em thì anh sẽ đuổi cô ta ra khỏi đây.”
“Đuổi sao?”
“Đúng vậy.”
Hạ Lưu nũng nịu.
“Vậy tại sao anh không bỏ cô ta luôn?”
Nếu Nam Xuyên không có thai thì anh ta sẽ đuổi cô ta ra khỏi đây nhưng bây giờ cô ta đang mang trong mình giọt máu của nhà họ Phó, vì thế mà anh ta không thể đuổi cô ta đi được.
“Cô ta đang mang thai, không thể đuổi đi.”
Hạ Lưu tức tối, có thai sao? Nếu thế chỉ cần làm sảy cái thai đó là được!
Sáng hôm sau, nhân lúc có Phó Từ ở đây thì Hạ Lưu lại tìm cách gây khó dễ cho Nam Xuyên, cô ta hết bị sai đi dọn nhà, lại nấu ăn, bưng trà rót nước không khác gì người hầu. Lúc thấy Nam Xuyên đang lau chùi cầu thang, Hạ Lưu nảy ra ý định muốn đẩy ngã cô ta, thế là chậm rãi tiến lại gần, nhưng chưa kịp làm gì thì Phó Từ đã ở đằng sau lên tiếng.
“Hạ Lưu.”
“Từ…”
Cô ta giật bắn mình, Phó Từ cười cười hôn lên trán cô ta trước mặt Nam Xuyên rồi đi làm. Nhìn Nam Xuyên thê thảm tội nghiệp biết điều rồi, anh ta cũng nguôi giận bớt, thế là lạnh tanh nói với cô ta.
“Cô về phòng nghỉ đi, đừng để ảnh hưởng tới con của tôi.”
Hạ Lưu cười cười bên ngoài tiễn Phó Từ rời đi, nhưng sau đó nụ cười trên môi cô ta đã tắt lịm, hằm hằm nhìn Nam Xuyên.
Đáng chết! Nếu cô ta cũng có thai thì Nam Xuyên đừng hòng ở lại đây nữa!
Vào phòng, Nam Xuyên đã gọi điện thoại cho Phó Tĩnh.
“Thế nào rồi.”
“Tất cả đều không có vấn đề gì.”
Nam Xuyên cúp máy. Hạ Lưu…một con điếm như mày mà cũng dám tranh giành vị trí của tao sao? Đừng mơ!
Cô ta đã cho người điều tra lí lịch xuất thân của Hạ Lưu, hóa ra cũng chỉ là một con nhỏ đào mỏ. Ở bên ngoài còn tằng tịu với một gã đàn ông khác, Phó Từ mà biết được chuyện này thì anh ta sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Phó Tĩnh đang ngồi đối diện với gã nhân tình của Hạ Lưu, trước đây anh ta cũng từng là một thiếu gia nhà giàu, nhưng bởi vì ăn chơi đến táng gia bại sản nên Hạ Lưu cũng bỏ anh ta để đi theo Phó Từ. Phó Tĩnh đưa cho anh ta một xấp tiền dày cộp, nói.
“Anh không cam tâm đúng không? Cô ta moi hết tiền của anh sau đó chạy đi theo người đàn ông khác, còn anh một mình gánh nợ, chui lủi và sống như một con chuột nhắt…Nhưng tôi sẽ giúp anh, số tiền này sẽ thuộc về anh nếu như anh chịu đứng ra vạch trần bộ mặt của cô ta.”
Người đàn ông đó tên Trình Kha, lâu ngày không được ăn uống tắm rửa nên bề ngoài anh ta dơ dáy bẩn thỉu, ánh mắt lại hau háu nhìn xấp tiền dày cộp trên bàn. Nhớ lại quãng thời gian Hạ Lưu nịnh nọt anh ta, sau đó khi táng gia bại sản thì cô ta lạnh lùng sỉ nhục cùng mắng nhiếc, bây giờ cơ hội tốt thế này. anh ta sao có thể không đồng ý.
“Được thôi.”
Phó Tĩnh cười đắc ý.
“Được, khi anh xong việc sẽ được nhận nốt phần còn lại.”
Cô ta nói thêm vài câu nữa rồi đứng dậy, khi cô ta vừa đi thì Trịnh Kha đã ngay lập tức mở phong bì ra đếm tiền rồi cười khềnh khệch.
*****
Quán bar Lạc Nhật.
Mộ Hàn lạnh lùng ngồi trên ghế sofa, như mọi khi không lên tiếng nhưng vẫn luôn thu hút mọi sự chú ý của các cô gái, đặc biệt là Diệp Diệp, đã lâu lắm rồi cô ta mới được nhìn thấy anh, trong lòng cảm thấy rạo rực vô cùng.
Anh ngược lại chả buồn liếc mắt tới ai. Bàn tay với những ngón tay thon dài đẹp đẽ cứ xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, người đang ngồi ở đây mà tâm trí lại chỉ nhớ tới Nam Ngữ. Tại sao cô không gọi điện xin lỗi anh?
Hừm…hay là cô ấy ngại nên mới bảo Gia Kỳ nhắn tin cho anh nhỉ?
Trong lòng anh chắc mẩm đúng là như thế rồi. Hàn Đàm Diệp nhìn cái dáng vẻ ngẩn ngơ thẫn thờ đó của Mộ Hàn, cười cười lại gần trêu chọc.
“Sao? Gọi tôi ra đây sau đó lại một mình thẫn thờ, lại bị mỹ nữ từ chối rồi à?”
Mộ Hàn lạnh nhạt không đáp, đưa cốc rượu lên nhấp một ngụm.
“Lần trước một màn đánh ghen của cậu đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy, không ngờ bình thường trông cậu lạnh lùng là thế, vậy mà khi yêu vào cũng ghen tuông ghê vậy.”
“Hàn Đàm Diệp, nếu cậu còn nói thêm nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cậu ra đấy.”
Mộ Hàn lia ánh mắt cảnh cáo đáng sợ đến, Hàn Đàm Diệp thức thời làm động tác ngoan ngoãn im miệng.
“Nhưng mà, cậu thực sự có tình cảm với cô gái đó à? Đừng trách tôi nói nhiều, nhưng bốn năm trước, cô gái làm chuyện đó với cậu một đêm, cậu đã tìm ra cô ta chưa?”
Vẻ mặt anh tức khắc thâm trầm, ngày hôm đó anh đã cho người điều tra nhưng không thể nào tìm ra cô gái ấy.
Trong kí ức anh giờ đây chỉ còn lại hình bóng mập mờ hư ảo, căn bản không thể nào nhớ rõ nổi.
Năm xưa thực ra trong bữa tiệc sinh nhật, Nam Vĩ đã thừa nhận Nam Xuyên là con gái mình, ông ta nói đây là bữa tiệc chào đón Nam Xuyên, không hề nhắc tới Nam Ngữ. Hôm sau về nhà ông ta cũng đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô, vì thế trong nhà họ Nam bây giờ mọi người chỉ biết tới Nam Xuyên. Có rất ít người biết vào bốn năm trước, từng có một đại tiểu thư tên là Nam Ngữ nổi tiếng xinh đẹp diễm lệ.
Quá khứ đó đã bị chôn vùi, chẳng trách Mộ Hàn không điều tra ra được.
Hàn Đàm Diệp biết đó là chuyện luôn canh cánh trong lòng anh, im lặng ngồi một bên. Mộ Hàn lại nhớ tới Nam Ngữ, mỗi lần tiếp xúc với cô và Gia Kỳ, anh đều cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, thế là nhấn số gọi cho cô.
Nam Ngữ đang đi ăn cùng với Hạ Lệ và Gia Kỳ, nhìn thấy số của anh hiện lên lại không muốn nghe, thế là cô tắt chuông đi. Nhưng anh giống như âm hồn bất tán, cứ gọi mãi không ngừng, Nam Ngữ bực bội vào nhà vệ sinh nghe điện thoại, gắt gỏng với anh.
“Có chuyện gì thế?”
“Sao bây giờ em mới nghe điện thoại?”
Mộ Hàn cũng hơi bực, nhưng anh cố gắng kìm nó xuống. Chỉ cần mỗi lần không gọi được cho cô là trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cô đang ở với một người đàn ông khác.
“Tôi làm gì cũng phải báo cáo với anh hay sao?”
Cô đến sắp không chịu nổi với anh.
“Em đang làm gì?”
Nam Ngữ hít sâu một hơi. Anh lại nói tiếp.
“Tôi chỉ muốn biết em có an toàn hay không thôi.”
Cô hơi sững người, nhịp tim bỗng lạc đi một cái.
“Tôi không sao. Tôi đang đi ăn cùng Hạ Lệ và Kỳ Kỳ.”
“Không sao là tốt.”
Bầu không khí bỗng rơi vào trầm mặc một lát, sau cùng anh mới lên tiếng.
“Vậy tôi cúp máy đây.”
“Khoan đã..”
Nam Ngữ ngăn lại.
“Cảm…cảm ơn anh vì những món quà, và anh đã chơi với Kỳ Kỳ.”
“…Không có gì.”
Mộ Hàn nói xong, cúp máy. Hàn Đàm Diệp nhìn thấy hai đám mây hồng hồng khả nghi trên mặt anh, phì cười trêu chọc.