Tổng Tài Đừng Nghịch Ngợm - Thẩm Ngân Tinh

Chương 382: Cả hội trường yên tĩnh


Mọi người không tránh khỏi hơi thất vọng.

“Mất công mong chờ, thì ra trình độ cũng chỉ như vậy.”

“Bị khí thế của cô ta đánh lừa.”

“Xem ra năm đó cô ta có tham gia thi đâu hay không, cũng vậy thôi…”

Cơ thể căng thẳng của Thẩm Tư Duệ hơi buông lỏng.

Trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh thường.

Ai, cô ta còn tưởng rằng cô có thể đàn khúc gì chứ.

Nhưng ngay lúc mọi người đều nghi hoặc, thất vọng, khúc nhạc đột nhiên bước vào quỹ đạo, tiếng nhạc trở nên sắc bén cao trào dâng.

Tiếng nhạc đánh sau vào thính giác mỗi người, khiến mọi người đồng thời cảm thấy chấn động, tiếng đàn giống như xông thẳng vào đầu bọn họ, tất cả tầm mắt đều dồn về phía thân ảnh màu trắng trên sân khấu.

Bả vai mảnh khảnh đong đưa, tóc buộc đuôi ngựa cao ở giữa không trung đong đưa không theo quy tắc, trong mắt cô giống như mang theo vẻ hung ác, khuôn mặt tinh xảo lại tràn đầy vẻ nghiêm túc.

Mọi người đều cảm thấy kinh hãi.

Không chỉ là đối với trạng thái lúc này của Thẩm Ngân Tinh, mà hơn thế là với khúc đàn này.

Cát vàng đầy trời, gió lạnh gào thét, chinh chiến sa trường, kim qua thiết mã, dõng dạc hùng hồn, khí thế nuốt trăm dặm!

Đặc biệt là vì bảo đại quốc kia, không sợ sinh tử, lăng vân tráng chí khiến nhân tâm kinh sơ!

Mọi người đều đắm chìm trong cảnh ý mà khúc nhạc đem lại.

Tràn đầy nhiệt huyết, oán giận.

Sẵn sàng ra trần, giáo gối chờ sẵn, bất cứ lúc nào cũng có thể ra trận giết định.

Phù âm liên tiếp không kẽ hở cứ liên tiếp tuân ra, khúc đàn đánh xong!

Cả hội trường đều yên tĩnh, đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Thẩm Ngân Tinh chậm rãi đặt hai tay lên đầu gối, mở đôi mắt hơi khép lại, khóe môi lộ ra nụ cười vui sướng.

Quả nhiên, có một số thử, chỉ có âm nhạc mới có thể phơi bày được đầy đủ!

Im lặng một lúc, tiếng vỗ tay đầu tiên vang lên sau đó là hai tiếng, ba tiếng vỗ tay…

Từ thưa thớt, đến tiếng vỗ tay như sấm vang vọng toàn bộ yến hội, không thể nghi ngờ đây là màn biểu diễn xuất sắc nhất tối nay.

Thẩm Ngân Tinh chậm rãi đứng lên, hơi khum người với ông Bùi tỏ vẻ kính trọng.

Ông Bùi cũng kích động từ vị trí chủ vị đứng lên, run rẩy vỗ tay, liên tục gật đầu.

“Tốt! Tốt! Tốt!”

Diệp Tố My vội vàng tiến lên đỡ ông.

“Ông, ông đừng kích động, nhanh ngồi xuống.”

Ông Bùi nhìn Diệp Tố My, chỉ vào Thẩm Ngân Tinh, vẫn kích động nói: “Tố My, con bé đàn tốt, đàn rất tốt…”

Diệp Tố My liên tục gật đầu: “Cháu biết, ông, ông bình tĩnh chút, ngồi xuống trước.”

Ông Bùi ngồi xuống, nhưng vẫn nói:

“Cái này làm cho ông nhớ đến lúc còn trẻ, chúng ta mặc kệ mưa bom bão đạn, thề sống thủ vững trận địa, lúc trước ông trơ mắt nhìn các đồng đội ngã xuống, ngay cả đau lòng cũng không kịp, nuốt nước mắt một lòng giết định, cảm giác kia, cái loại cảm giác này,… Chính là cảm giác này… Tốt, thật là tốt!”

Tâm trạng ông cụ dần buông lỏng, nhìn Thẩm Ngân Tinh, vẫn kích động như cũ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.