Trang viên Thịnh Cảnh.
Bởi vì trước đó Bạc Hàn Xuyên đã nói với dì Trương, cho nên sau khi anh đưa Thẩm Ngân Tinh về tới không bao lâu thì bữa tối đã được dọn lên bàn.
Khi ăn không được nói chuyện, tối nay Thẩm Ngân Tinh đã thực hiện đến cùng.
Sức ăn của hai người không lớn, bình thường khi cả hai ăn cùng nhau thì cũng không phải là không nói gì.
Vậy mà không hiểu sao hôm nay cả bữa ăn cả hai đều im lặng không lên tiếng?
Lúc nãy, Bạc Hàn Xuyên cứ nhìn cô liên tục vài lần!
Nhưng sau đó anh phát hiện, mỗi lần như vậy thì cơ thể cô lại co cứng lại một chút.
Bạc Hàn Xuyên nhíu mày, đợi đến khi hai người ăn xong bữa tối ra ngoài xem lạc đà Aplaca, khi anh nhìn thấy Thẩm Ngân Tinh giống như là muốn cách xa mình ba thước thì mới trầm giọng nói: “Thẩm Ngân Tinh, em làm sao đấy?”
Giọng nói vừa vang lên, không khí xung quanh đó dường như đều muốn đóng băng.
“Hả? Không có gì mà?”
Ánh mắt Bạc Hàn Xuyên lạnh lùng nhìn cô, sau lại tiếp tục nói: “Lại đây!”
Thẩm Ngân Tinh do dự một chút, nhưng vẫn đi qua.
“Làm sao vậy?”
Bạc Hàn Xuyên kéo cô vào trong lòng ngực mình, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô: “Em có tâm sự sao?”
“Không có.” Cô nói xong, ánh mắt có chút né tránh. Động tác cũng có vài phần muốn duy trì khoảng cách với Bạc Hàn Xuyên.
Bàn tay đặt trên lưng cô siết chặt lại, giọng nói từ trên đỉnh đầu cô vang lên nặng nề mang thêm vài phần tức giận đang bị kìm nén: “Em khẩu phật tâm xà thành nghiện rồi à?”
Thẩm Ngân Tinh nghẹn ngào: “Em khẩu phật tâm xà khi nào chứ?”
“Lúc trốn tránh tình cảm.”
Thẩm Phồn Tih há miệng, không thể phản bác được gì.
Bạc Hàn Xuyên nheo mắt nhìn phản ứng của cô, trong lòng đã hiểu rõ: “Quả nhiên là như vậy.”
“…”
“Nói đi! Rốt cuộc là em đang nghĩ cái gì?” Giọng nói lạnh lùng mà Bạc Hàn Xuyên từ trước tới nay chưa từng nói với cô vang lên, giọng nói kia thực sự khiến người nghe cảm thấy kinh hồn, thân thể rét lạnh.
Thẩm Ngân Tinh do dự một lúc, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Bạc Hàn Xuyên, ánh mắt sâu thẳm như chứa cả bầu trời đang uất ức nhìn anh.
“Bạc Hàn Xuyên, anh nói xem, có phải anh sẽ rời bỏ em bất cứ lúc nào không?”
“…” Bạc Hàn Xuyên nhíu mày.
“Anh có lừa dối em không?”
“Sẽ cùng người phụ nữ khác phát sinh quan hệ không?”
“…”
Đôi mày của Bạc Hàn Xuyên nhíu lại càng lúc càng chặt: “Rốt cuộc là ai lại đột nhiên nói mấy thứ này với em vậy? Khiến cho đầu óc em bây giờ toàn suy nghĩ mấy chuyện như thế này?”
“Độ Ma.”
Vẻ mặt Thẩm Ngân Tinh thoáng xấu hổ, cô đã bị thuyết phục bởi mấy lời nói đó của Độ Ma!
“Độ Ma? Là ai?”
Thẩm Ngân Tinh dở khóc dở cười nói: “Công cụ tìm kiếm.”
Khóe mắt Bạc Hàn Xuyên chuyển động: “Dùng Aplaca để mắng anh, có phải là cũng học được từ trên đó không?”
“Em không có mắng anh!” Thẩm Ngân Tinh nói: “Có điều nó là một từ ngữ thông dụng trên mạng xã hội, em chỉ đang bắt kịp xu hướng thôi!”
Bạc Hàn Xuyên cười lạnh, con người đen ánh lóe lên một chút lạnh lùng: “Xem ra thì tôi phải đi chỉnh đốn lại Độ Ma một chút.”
Nhớ tới cảnh cả buổi chiều ngồi xem bài post, Thẩm Ngân Tinh nhẹ nhàng thở dài, lẩm bẩm nói:
“Em cũng nghĩ vậy, ở trên đó không phản đối chuyện quan hệ trước hôn nhân, đã thế còn nói rất là thuyết phục nữa…nếu so với bán hàng đa cấp thì…em chỉ còn thiếu chút nữa là bị tẩy não…”