Lương Tự Nhi đang ngơ ngơ ngẫn ngẫn suy tư điều gì, đôi mắt đẹp đột nhiên trừng to.
Diệp Thanh Thu về rồi, Đình Khang không thấy nữa rồi!
Vùng ngực đột nhiên khó thở, cô ta lắc đầu rời khỏi với cái sắc thái hoảng loạn.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Đình Khang, có lẽ nào anh ta đã biết việc tin cô quay về rồi không…
Lầu hai của phòng tiệc hội, bóng dáng màu đen của thân hình cao lớn, vạm vỡ đứng yên tĩnh tại cửa sổ, hơi thở sâu lắng, lạnh lùng nghiêm nghị, con mắt sâu đến mức nhìn không rõ, Diệp Thanh Thu phải dựa vào bóng đang di động kia, sau cùng nhìn thấy cô đi trên chiếc xe hơi màu đen!
Trong tay anh ta, thuốc lá vẫn cứ bốc cháy đến một nửa nhưng chưa hút đã vứt xuống đất, trong đôi con ngươi đen huyền là tràn đầy màn đêm sâu thẳm, nhìn không rõ bất kỳ tâm trạng gì.
Anh ta cuối cùng đã quay người rời khỏi, trên khuôn mặt có nét anh tú như dòng sông đang tĩnh lặng, điếu thuốc lá bị anh ta vứt trên đất, đã sớm bị đạp nát tương ra rồi…
…
Ngày hôm sau, Thẩm Ngân Tinh đã làm xong việc vệ sinh cá nhân khi thức dậy, liền đi đến phòng của Hứa Thanh Vy tại lầu thứ mười, tìm cô ấy để cùng nhau đi ăn tối.
Nhưng cô gõ cửa phòng rất lâu, đều không có ai tới để mở cửa ra.
Vào lúc này, cô nhân viên dọn dẹp vệ sinh đẩy chiếc xe công cụ đi tới. Thẩm Ngân Tinh nhờ vả cô ấy giúp cô mở cánh cửa phòng ra.
Nhưng mà, cô bước vào phòng mới phát hiện, trong phòng căn bản không hề có người, ngay đến chiếc giường cũng sạch sẽ, thẳng tắp như chưa hề bị động vào từng phân từng mét nào cả. Đâu có giống như có người đã ở qua đêm đâu?
Cô quay đầu nhìn về phía số phòng, sau đó, cô lại xác định thêm ba lần nữa thì căn phòng nay đúng thật là của Hứa Thanh Vy, trong lòng chợt có một tia dự cảm không lành.
Cô vội vã cầm lấy điện thoại gọi cho Hứa Thanh Vy, rất lâu sau đó, điện thoại mới được kết nối!
Cô dần dần thở phảo nhẹ nhõm: “Thanh…”
“Ai đó?”
Một dòng âm thanh trầm ấm khiến cho tiếng của Thẩm Ngân Tinh bị nghẹn cứng lại, sắc mặt cô tự dưng sầm xuống.
Rất lâu sau, cô mới từ từ mở miệng, âm thanh lạnh lùng đem theo nhiều sự hoài nghi:
“Lê Mặc?”
“Ừm.”
Thẩm Ngân Tinh cắn môi, đột nhiên, đưa tay lên vùng giữa đôi lông mày có chút nhíu chặt.
…
Tin tức trên mạng ồn ào suốt cả một đêm dài, đến hiện tại thì độ hot của nó vẫn chưa được giảm xuống.
Ở chỗ Lam Vận kia đến bây giờ vẫn còn chưa có bất kỳ phản ứng gì.
Sắc mặt của Thẩm Ngân Tinh vô thường cầm thức ăn sáng, ngồi tại bàn ăn gần khung cửa sổ cùng với Hứa Thanh Vy. Hứa Thanh Vy không ngừng lướt điện thoại, trên mặt khó mà giấu đi sắc mặt của sự vui mừng.
“Ngân Tinh, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra việc gì vậy?”
Thẩm Ngân Tinh nhìn cô ấy, nhẹ nhàng thở dài, bỏ chiếc nỉa trong tay xuống, nhíu nhẹ đôi lông mày, hạ giọng nói: “Cậu vẫn còn tâm trí mà lo chuyện của tớ nữa à?”
Sắc mặt của Hứa Thanh Vy cứng đơ, cầm ly nước uống một ngụm, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô ấy nhẹ nhàng bĩu môi, biểu cảm lộ ra vài phần cay đắng.
“Tớ với cậu ấy đều uống say cả rồi, chính là việc ngoài ý muốn vô cùng đơn giản mà thôi, đều là người trưởng thành cả. Tụi tớ đều nói rõ với nhau cả rồi!”
“Là cậu nói rõ ràng rồi hay là Lê Mặc nói rõ chứ?”
Hứa Thanh Vy dùng sức mà nháy mắt, âm thanh nhỏ xíu có chút thất thanh:
“Đừng nói nữa, Ngân Tinh. Về chuyện này, thì cứ để nó qua đi. Bây giờ, hội ngày thành lập trường qua rồi, tớ chỉ muốn khiến Tri Thấm thuận lợi gia nhập thương mại Bạc thị. Mọi thứ khác, có nghĩ cũng vô dụng.”
“Nói đến đây, Hứa Thanh Vy ngưng một lúc, mới hỏi tiếp: “Người đó của cậu đâu rồi?”
Thẩm Ngân Tinh cau mày, bắt đầu cầm chiếc nỉa lên lại, trộn salad có trong đĩa, nhẹ nhàng nói: “Mới sáng sớm nay đã đi khỏi rồi.”