Du Văn đứng bên cạnh cầm lấy chiếc ô từ trong tay cô, nhìn cô khom người
lên xe.
Sau đó, Bạc Hàn Xuyên cũng lên xe ở bên khác.
Du Văn nhanh chóng cất ô, sau đó vội vàng lên xe, thắt dây an toàn.
Nhìn qua kính chiếu hậu hỏi:
“Cô Thẩm, xin hỏi bây giờ đi đâu?”
Ngài ấy chưa từng cho phép anh ta điều tra cô, ngoại trừ tin đồn thì anh chẳng biết gì về vị cô Thẩm này cả.
“Khu nhà Bích Ba.”
“Được.”
5
Du Văn đáp một tiếng rồi khởi động xe lên đường.
Bầu không khí trong xe khá an tĩnh, Thẩm Ngân Tinh ngồi trên xe luôn nghiêng đầu nhìn thành phố đã bị màn mưa bao phủ ngoài cửa sổ.
“Thích thành phố này hay là mưa?”
Bạc Hàn Xuyên nghiêng đầu, thần sắc nhàn nhạn nhìn cô.
“Mưa.”
Có lẽ cảm thấy câu trả lời vẻn vẹn một chữ quá lạnh nhạt, cô lại bổ sung. thêm một câu: “Một thành phố ô nhiễm khắp nơi thì có lí do nào khiến cho người ta thích ở lại chứ?”
Bạc Hàn Xuyên cười nhẹ: “Một cái gây tre quật ngã người bình thường.”
Sắc mặt Thẩm Ngân Tinh đanh lại, cũng hiểu rõ tâm trạng của cô đang thay đổi.
Không thể bởi vì cô chán ghét nhà họ Thẩm mà phủ định thành phố này.
Cô không mở lời, Bạc Hàn Xuyên cũng không nói chuyện.
Xe thuận lợi chạy đến dưới lầu khu nhà Bích Ba mà Thẩm Ngân Tinh ở.
Bạc Hàn Xuyên trông có vẻ không có ý định xuống xe.
“Hôm nay cảm ơn anh.”
Thẩm Ngân Tinh nói, quay người muốn mở cửa xe, Du Văn đã cầm ô đứng đợi ở ngoài cửa.
“Tại sao không xem trận mưa này thành một cuộc sống mới?”
Thẩm Ngân Tinh khựng lại, quay đầu nhìn người đàn ông đang nói chuyện.
Bạc Hàn Xuyên quay đầu, mỉm cười nhìn cô.
“Bắt đầu lại từ đầu, quá khứ của em, tôi đón nhận, tương lai của em, tôi gánh
vác.”
Trái tim Thẩm Ngân Tinh bỗng dừng lại nửa nhịp!
Nhưng trên thế giới này làm gì có chuyện tốt đẹp như thế?
Huống hồ trông có vẻ nếu anh không phải là nhà tư bản thì thật đáng tiếc.
Cô nhíu mày khó hiểu: “Anh muốn gì?”
“Muốn em.”
“Tôi muốn em!”
Giọng nói trầm thấp lại ngắn gọn vang lên lần nữa.
Rõ ràng nói rất nhẹ nhàng lại bá đạo cường thể bức ép trái tim cô.
Trái tim Thẩm Ngân Tinh run rẩy kịch liệt.
Cô thu tay lại, ngồi thẳng lại như ban đầu.
Nhìn màn mưa ngoài cửa sổ xe có chiều hướng lớn dần, tốn rất nhiều sức lực mới khiến trái tim đang kích động không ngừng dần hồi phục lại tiết tấu ban đầu.
Một mảnh yên tĩnh ở trong xe, nước mưa bên ngoài tụ lại, trượt dài trên kính xe giống như một tấm rèm mưa, chầm chậm lu mờ cảnh sắc ở bên ngoài.
Một lúc lâu, Thẩm Ngân Tinh mới cúi đầu lên tiếng: “Anh nói đúng, tôi nên bắt đầu cuộc sống mới. Chúc mừng anh trở thành người đàn ông đầu tiên trong cuộc sống mới của tôi?”
Bạc Hàn Xuyên nhíu mày.
“Đổi cách nói khác. Không phải là người đàn ông đầu tiên mà là duy nhất.”
Thẩm Ngân Tinh siết chặt hai tay.
Cô do dự một hồi, trong lòng nghĩ đến lời anh vừa nói ban nãy, lồng ngực vẫn không nhịn được đập loạn lên.
“Bạc Hàn Xuyên… Tôi không có cách nào tin anh.”
Cô nói tựa như rất rất khó, không thể làm được.
Không phải là không muốn tin tưởng mà là cô không muốn gánh vác hậu quả tương tự lần nữa.
Cô đã từng bất chấp tất cả mà tin tưởng Tô Vũ, khoảng thời gian tám năm đó khiến cô không hề nghi ngờ gì.
Nhưng kết quả thì sao?
Thế này bảo cô làm sao tin tưởng một người đàn ông chỉ vừa gặp mặt vài lần đây?
Cứ như vậy dễ dàng đặt cược cuộc đời của chính cô?
Không làm được, cô thật sự không làm được.
Trốn tránh đau khổ là bản năng của con người, không có ai thay thế cô che chắn phong ba bão táp, vậy cô chỉ có thể thu mình lại, làm một con nhím cũng không hẳn là không thể.
Thế nhưng Bạc Hàn Xuyên chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nói tiếp.
“Đó là chuyện của tôi.”
“…” Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu nhìn anh.
“Làm thế nào để em tin tưởng tôi là chuyện của tôi.”
Anh lặp lại lần nữa, sau đó cười nhẹ, trong con ngươi đen láy tăng thêm một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
“Nếu như có thể dễ dàng có được em vậy thì quả thực mắt nhìn của tôi có vấn đề. Không biết đối nhân xử thế như em, ngược lại càng vừa ý tôi.”
Thẩm Ngân Tinh ngây người một lúc, cảm thấy đối mặt với người đàn ông này quá tốn sức.
Cô thực sự hơi không chống đỡ nổi.