“Thẩm Ngân Tinh tôi đây nếu muốn làm một việc gì đó, dù là chuyện tốt hay chuyện xấu, thì chắc chắn sẽ đường đường chính chính. Tôi thà làm một người xấu quang minh chính đại còn hơn là đi làm những việc lén lút, hai mặt, làm tiểu nhân chuyên đi châm ngòi ly gián.”
Trên mặt Tô Vũ thoáng qua vẻ sững sờ, anh ta bỗng nhiên cúi đầu nhìn Thẩm Tư Duệ đang bày ra vẻ mặt bị thương yếu đuối ở trong lòng ngực mình, trong mắt thoáng qua một chút do dự.
Với sự hiểu biết của anh ta về Thẩm Ngân Tinh…
“Anh Vũ, mặt của em có bị huỷ không… sau này em còn có thể đóng phim hay không… em không biết… nếu như em không thể tiếp tục đóng phim, thì còn có thể làm được cái gì… hu hu hu.”
Trong mắt Tô Vũ lập tức hiện lên vẻ đau lòng, anh ta nhẹ nhàng vén phần tóc ướt của cô ta đặt lên bả vai, giọng nói vô cùng dịu dàng:
“Khuôn mặt sẽ không bị huỷ, em vẫn có thể tiếp tục đóng phim, nhất định sẽ thực hiện được giấc mơ làm ảnh hậu của em”
A…
Thẩm Ngân Tinh cười lạnh, quay đầu đi đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống.
“Chuyện nói xong rồi, muốn khoe ân ái thì cút ra chỗ khác.”
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngân Tinh bằng một ánh mắt xa lạ.
Cuối cùng khom lưng dùng một tay ôm Thẩm Tư Duệ đang khóc nhũn cả người vào trong lòng, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Thẩm Ngân Tinh đứng dậy, đóng chặt cửa phòng lại.
Ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, chỉ còn lại một mình trong phòng, cô dựa vào cửa phòng, lặng lẽ nhắm chặt đôi mắt thanh lãnh quật cường của mình.
Tất cả chỉ còn lại là sự mệt mỏi cùng vô lực…
Từ trước đến nay cô vẫn không rõ, vì sao có người lại có thể mang theo nhiều mục đích như vậy mà sống.
Đồ ăn để trên tủ cũng chẳng muốn ăn nữa. Cô dựa vào đầu giường, vẻ mặt lãnh đạm ngắm nhìn sắc trời tươi đẹp ngoài cửa sổ.
Ngày trước không phát hiện ra, đột nhiên bây giờ phát hiện ra, cảm giác chỉ có một mình, thật sự cô đơn đến mức cả người đều phát run.
Tô Vũ.
Sao anh lại có thể nhẫn tâm, bỏ lại tôi một mình…