Chương 64
Giọng nói của Mặc Tây Quyết giống như ngọt ngào giống như số cô la phủ bơ ca cao, có một chút thanh ngọt êm dịu ấm áp, nhẹn nhàng chảy qua trái tim cô.
Cô đã thấy những chuyển biến của sự việc trước đó, và cô chỉ thấy khó có thể hình dung nổi.
Weibo chính thức của tập đoàn Đế Quốc đã đưa ra một loạt bằng chứng bao gồm bối cảnh của người sao chép, động cơ, và một loạt các quá trình đã bị phơi bày một cách tàn nhẫn. Những người từng theo làn sóng chỉ mắng Ngôn Tiểu Nặc dần dần chuyển sang chửi mắng Weibo của người sao chép giả kia. Người sao chép kia buộc phải đóng Weibo ban đầu lại và tắt hết các bình luận đi.
Còn fan hâm mộ của Ngôn Tiểu Nặc tăng từ 200 vạn lên đến 500 vạn lượng fan hâm mộ, cô dường như phá kỷ lục về tăng trưởng của fan hâm mộ.
Không ít những fan hâm mộ còn bình luận, nói rằng rất trông đợi vào tác phẩm vòng thi trung kết sắp tới của cô, luôn luôn ủng hộ cô.
Ngôn Tiểu Nặc không đọc hết được chỉ đăng một dòng Weibo nói rằng cô rất cảm kích những người ủng hộ cô, và cô sẽ tiếp tục chăm chỉ để chuẩn bị cho cuộc thi thiết kế sắp tới. Mọi người lại bắt đầu khen ngợi sự tích cực, chính nghĩa, tinh thần cởi mở của cô và v…thể hiện từ một fan hâm mộ qua đường giờ đã trở thành fan hâm mộ trung thành.
Ngôn Tiểu Nặc ngượng cười, có điều mọi việc cũng được xem như đã qua, tâm trạng cô cũng tốt lên rất nhiều. Ở trong bếp vừa bận vừa nghĩ đến quá trình xử lý của tập đoàn Để Quốc, cô luôn cảm thấy có điều gì đó rất lạ.
Vì thế mà cô cười mim, giọng điệu nhẹ nhàng nói với anh: “Anh mệt rồi phải không? Em có nấu canh cho anh này”
Sau một ngày làm việc vất vả, uống bát canh do chính tay cô nấu, cảm thấy dạ dày rất thoải mái, sắc mặt của Mặc Tây Quyết tốt lên rất nhiều, trên khuôn mặt góc cạnh trở nên thoải mái với một biểu cảm dịu dàng.
Thấy anh uống canh xong, cô nhẹ nhàng hói: “Em thấy anh đăng Weibo, nhưng em vẫn có chút khó hiểu.”
“Khó hiểu ở đâu?” Mặc Tây Quyết không nhìn cô, lấy khăn ướt lau miệng. “Động cơ” Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào đôi mắt rũ xuống của Mặc Tây Quyết, “Mặc dù Trần Đình Đình bất hoà với em, nhưng sao cô ta lại không trực tiếp. “Em có biết mượn dao giết người không?” Mặc Tây Quyết không chờ cô nói xong, rồi ngước mắt lên nhìn cô và nói.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc càng khó hiểu, “Nhưng mà sự việc sớm muộn giấy cũng không bọc được lửa, bọn họ nên nghĩ đủ mọi cách khiến em không được nói chuyện này ra và phải giữ im lặng mãi mãi mới đúng, không thì muôn đời không lấy lại được.”
Một tia tán dương loé lên trong đôi mắt của Mặc Tây Quyết, “Em rất biết phân tích đấy.”
“Em chỉ thấy sau lưng vẫn còn uẩn khúc.” Ngôn Tiểu Nặc rời khỏi tầm mắt của anh và nói.
Một lúc sau, Mặc Tây Quyết cười nhẹ, “Anh vẫn chưa ăn no, em định để cho anh chết đói sao?”
Anh cố tình chuyển sang chủ đề khác, giống như một kiểu gián tiếp thừa nhận. Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên nhưng không dễ dàng từ bỏ như vậy: “Anh trả lời em trước thì em sẽ nấu cho anh.”
Nụ cười của Mặc Tây Quyết đóng băng trên khuôn mặt và chỉ nói với cô: “Có những lúc biết nhiều quá không phải là việc tốt, em chỉ cần nhớ là việc này đã qua rồi là được.”
Anh không phải là không điều tra đến cùng, chỉ là anh khó chấp nhận vào kết quả đó, huống hồ lại để cô phải chịu đựng sao?
Thân làm cha mẹ, nhưng lại để người khác huỷ hoại tiền đồ tương lai của con gái mình, để người khác mắng và lạm dụng con gái mình, Mặc Tây Quyết cũng được coi là rất nhân từ. Ngôn Tiểu Nặc lại hoàn toàn hiểu nhầm ý của anh, cô không muốn truy hỏi nữa, chỉ nói một câu: “Anh chờ em một chút, em sẽ nấu cho anh liền”
Mặc Tây Quyết biết trong lòng cô không vui, nhưng vẫn lựa chọn sự im lặng.
Trí tuệ của cô anh biết, anh chỉ cần sơ hở một chút sơ suất cô sẽ có cách làm mọi chuyện sáng tỏ. “Là anh muốn tốt cho em” Mặc Tây Quyết chỉ có thể nói trước khi cô đi vào nhà bếp. Muốn tốt cho cô?
Ngôn Tiểu Nặc đứng người lại, anh đang nghĩ cho cô sao? Đôi mắt nhìn anh bằng một ánh mắt khó hiểu, nhưng anh cũng không nhắc tới những lời vừa nói và nói: “Anh muốn ăn mì cà chua mà em nấu.”
Cái dạ dày cao quý của anh gần như bị cô biến thành thường dân rồi, Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười lên, tạm thời quên đi điều không vui vừa rồi.
Ngày hôm sau Ngôn Tiểu Nặc đến lớp, rõ ràng thấy ảnh mắt của mọi người nhìn cô rất khác thường. Ngoài những người theo phe của Trần Đình Đình luôn coi thường cô ra, những người bạn khác đối với cô cũng được coi là tốt bụng. Nhưng hôm nay khi cô bước vào trong phòng học, ánh mắt của mọi người luôn dõi theo người cô, một kiểu ngưỡng mộ đổ kị và có chút sợ hãi.
Ngôn Tiểu Nặc nhớ đến ánh måt thân thiện của những mấy người bạn học cũ, và cái nhìn này khiến cô cảm thấy như đang đeo mặt nạ nhìn cô vậy, khiến cô cảm thấy không được thoải mái.
Đương nhiên những người này không bao gồm Phó Cảnh Dao, Phó Cảnh Dao vẫn chân thành thẳng thắn với cô như mọi khi, “Uyển Cừ, có không sao chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, “Không sao rồi.”
Lời cô vừa nói xong, người con gái ngồi trước mặt cô từ trước tới nay không bao giờ quay xuống nhìn cô, tự nhiên hôm nay quay lại cười với cô: “Tôi biết là Uyển Cừ chắc chắn là vô tội!”
“Đúng thể, đúng thế, Uyển Cừ là người giỏi nhất, tốt bụng nhất ở lớp chúng ta, sao lại có thể làm ra những việc như vậy được chứ.”
“Đúng vậy, Uyển Cừ, cô xem chúng ta đều là bạn cùng lớp, lần này Mặc Tây Quyết bảo vệ cô như vậy, sau này con đường tiền đồ của cô vô cùng sáng lạn rồi!”
“Người ta được Mặc Tây Quyết xem trọng như vậy, nói không chừng, hi hi..” một số người có điệu cười nhếch mép. Một số người cũng cùng cười lên, “Uyển Cừ có thể trở thành vợ của tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc thì tốt quả rồi.”
Tự biết đó là những lời nịnh hót, Ngôn Tiểu Nặc mím chặt môi lại không nói điều gì, sắc mắt rất khó coi. “Đủ rồi!” Phó Cảnh Dao nghe không vào nữa, một tay đập xuống bàn, đứng dậy, “Các người đang nói linh tinh gì vậy?”
Những người vừa nhiều chuyện xôn xao vừa rồi, đang đắc ý đột nhiên im lặng trong hai giây, nhưng chỉ được trong hai giây liền có một nữ sinh khoanh tay chỉ trích Phó Cảnh Dao, “Sao vậy? Chị em tốt của cô có được bến đỗ tốt, cô không mừng cho người ta? Hay là cô muốn gả cho Mặc Tây Quyết?”
“Không được nói linh tinh!” Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy, đoi diện với nhóm người lật mặt này nói một cách từ tổn, “Lần này là do liên quan đến tập đoàn Đế Quốc, Mặc Tây Quyết mới thu thập chứng cứ để chứng minh minh bạch cho việc sao chép lần này, các người đừng có mà nghĩ linh tinh.”
Cô không muốn việc giữa cô và Mặc Tây Quyết bị bọn họ đồn đoán linh tinh, cũng không để Phó Cảnh Dao thay cô chịu đựng những lòi đồn. “Các người tụ tập lại làm gì thế?” Giọng nói của Toàn Cơ vang lên, “Đều về chỗ hết đi, chuẩn bị vào giờ học rôi”
Mọi người phân tán về chỗ, ai về chỗ nấy, thu lại biểu cảm đắc ý thích thú vừa rồi, và bắt đầu vào lớp.
Toàn Cơ không nói không rằng chi nhìn Ngôn Tiểu Nặc rồi mới bắt đầu vào lớp.
Trên lớp, Toàn Cơ vẫn hỏi một vài câu hỏi và yêu cầu Ngôn Tiểu Nặc trả lời.
Kết quả là Ngôn Tiểu Nặc trả lời khiến cho Toàn Cơ rất hài lòng, thậm chí Toàn Cơ còn cười với cô, tán dương vài câu.
Tiết đầu tiên rất nhanh kết thúc.
Khi Ngôn Tiểu Nặc vào nhà vệ sinh, đến cửa nhà vệ sinh thì nghe thấy mấy nữ sinh đang ở trong bàn tán thì thầm về việc liên quan đến cô. “Toàn Cơ lần nào cũng chỉ hỏi cô ta, như thể coi chúng ta không tồn tại trong lớp vậy.”
“Người ta là giám đốc bộ phận thiết kế của tập đoàn Đế Quốc, theo tôi thấy, chưa biết chừng là do chủ ý của Mặc Tây Quyết đó.”
“Wa, Mặc Tây Quyết đẹp trai như vậy, lại có nhiều tiền, tóm lại là đệ nhất nam thần, lại có thể yêu một cô sinh viên năm nhất”
“Có xem lần này, cô ta bị mọi người mắng đến nông nổi như vậy, Mặc Tây Quyết là người đầu tiên đứng ra để giúp cô ta, lại còn đưa ra chứng cứ.”
“Thật nhìn không ra cô ta lại có bản lĩnh như vậy, lại có thể cầu được Mặc Tây Quyết” Ngôn Tiểu Nặc trực tiếp bước vào, nhẹ nhàng ho một tiếng.
Mấy người nữ sinh thấy tiếng ho của cô lập tức dừng lại những lời đàm tiểu biểu cảm của từng người đều rất khó coi và cực kỳ xấu hổ.
Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nhìn bọn họ, rồi mấy nữ sinh nhanh chóng chạy trở về lớp học.
Thật là nhạt nhẽo!
Ngôn Tiểu Nặc giận dữ nhìn theo, đứng cạnh chậu rửa mặt rửa tay xong rồi trở lại lớp học.
Tiết tiếp theo cô lấy lại tinh thần để tiếp tục nghe giảng, thật không dễ dàng để vượt qua 40 phút, cuối cùng cũng tan học, Toàn Cơ hẹn cô ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức đi đến điểm hẹn.
Lần này Toàn Cơ vẫn đang ở trong xe chờ cô, nhưng lại không định đưa cô đến căn biệt thự to lớn, Ngôn Tiểu Nặc ngồi lên ghế trên đầu lặng lẽ chờ cho Toàn Cơ mở miệng trước. “Tâm trạng không vui vẻ đúng không?” Toàn Cơ điềm đạm nói, không chờ cô trả lời, “Đây là một con đường bắt buộc phải trải qua “Cái gì cơ?”
“Con đường thành danh bắt buộc phải trải qua. Toàn Cơ giải thích một lần nữa, “Trên con đường thành công, chông gai nhiều hơn là hoa hồng”
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống, “Cô nói rất đúng”
“Cô có trách anh Quyết không?” Toàn Cơ đột nhiên hỏi. Trái tim của Ngôn Tiểu Nặc thất lại ngay lập tức, chỉ nhìn Toàn Cơ mà không nói gì, bàn tay bất giác nắm chặt lại. “Nếu anh Quyết chỉ là một con người bình thường, cô sẽ không phải gặp phải những rắc rối như thế này, không phải sao?” Toàn Cơ liếc mắt nhìn đôi tay đang đan vào nhau của cô và nói.
Tim của Ngôn Tiểu Nặc đập nhanh, trách Mặc Tây Quyết sao?
Cô trách anh không? Hình như là không, nhưng dường như lại có.
Mặc Tây Quyết đang giúp cô, không có sự giúp đỡ của Mặc Tây Quyết, e rằng cô sợ sẽ bị mọi người hiểu nhầm rồi.
Toàn Cơ không để ý đến tâm trạng run rẩy của cô, rồi tiếp tục nói: Quyết không nói với cô chân tướng sự việc đúng không? Những từ phát biểu tôi cũng cảm thấy có chút vấn đề, nhưng đối với những người háo hức muốn biết sự thật đã là quá đủ rồi.”
Vấn đề bị phớt lờ lại một lần nữa bị nhắc tới, muốn bỏ qua không quan tâm đến nó thật là khó.
Ngôn Tiểu Nặc ngây người ra một lúc, rồi chỉ nói một “Anh ấy nói vì muốn tốt cho câu, “Cô là người bị hại, lẽ nào lại không có quyền để biết nguồn gốc sự việc sao?” Toàn Cơ nói tiếp, đến cùng, anh ấy vẫn nghĩ rằng cô không đủ tư cách để biết điều tương tự như anh ấy Cô không đủ tư cách, đúng vậy, cô căn bản là không đủ tư cách, anh che giấu cô, vậy những việc cô giấu anh còn ít sao?