Chương 21
“Em hơi mệt.” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói “Em buồn ngủ rồi.”
Môi của Mặc Tây Quyết lạc lên trán của cô, môi của anh thật mềm mại, hoàn toàn không giống sự điên cuồng thường ngày, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc có chút yếu lòng.
Nhưng những lời tràn đầy dịu dàng âu yếm anh nói trong phòng sách vừa rồi giống như chiếc kim đâm vào tim cô, từ trước tới này cô chưa từng nghe thấy anh nói như vậy với cô.
Có những thứ mãi mãi đều không thuộc về mình, ví dụ như Mặc Tây Quyết. Mặc Tây Quyết không biết gì về suy nghĩ của Ngôn Tiểu Nặc, anh còn cho rằng cô ấy đi dự tiệc nên mệt, vuốt ve trán cô, “Nếu mệt như vậy thì hãy nghỉ ngơi đi.” Một tay vẫn đan vào 5 ngón tay cô, tay còn lại đang ôm chặt lấy vòng eo của cô.
Ngôn Tiểu Nặc cố kìm chế lại nỗi buồn, nghĩ đến ngày mai được đi gặp bà ngoại, tâm trạng cô tốt lên rất nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc dậy từ rất sớm, vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Mặc Tây Quyết đánh răng rửa mặt thay đồ xong bước tới trước bàn ăn, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Hôm nay về nhà, có cần chuẩn bị gì thì cứ nói với Duy Đức.”
Ngôn Tiểu Nặc cười: “Không cần đâu, em tự về được rồi.”
Mặc Tây Quyết gật đầu rồi hình như nhớ đến điều gì đó nói với cô: “Ngày 30 này anh có việc, có lẽ sẽ không đến đây nữa.”
Ngày 30… hôm nay là ngày 28, mắt của Ngôn Tiểu Nặc chớp một cái rồi tiếp tục ăn sáng, “Vâng, em biết rồi.”
Anh phải đi đón bạn gái của anh, đâu có thời gian đến thăm cô ấy? cho dù Mặc Tây Quyết đã nói với cô nhưng trong lòng cô cảm thấy vừa đau vừa buồn.
Tại sao lại đau lòng như vậy? bạn gái của Mặc Tây Quyết trở lại rồi, cô có thể chờ anh chán cô rồi sau đó cô được tự do trở lại, đây không phải là việc tốt hay sao?
“Duy Đức, ngày 30 Tiểu Toàn sẽ quay lại, anh bảo bên lâu đài Đế Quốc chuẩn bị cho tốt những món cô ấy thích ăn, ngày hôm đó sắp xếp lịch trống hết cho tôi, anh đi cùng tôi đến sân bay đón cô ấy.” Mặc Tây Quyết đứng ở giữa phòng khách gọi điện.
Long trọng như vậy sao…trong lòng Ngôn Tiểu Nặc càng trở lên khó chịu, cô thở dài một hơi, tìm lý do làm cho bản thân vui, ngày 30 này cô được tự do rồi, không phải sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô nhẹ đi không ít, trong ánh mắt đào hoa cũng có chút rực rỡ.
Dùng xong bữa sáng, Ngôn Tiểu Nặc thay một bộ đồ rẻ nhất, mỗi bộ đồ Mặc Tây Quyết tặng cho cô đắt đến sợ, cô không muốn để bà ngoại phát hiện ra điều gì.
Sau khi thay đồ xong, cô đang định ra ngoài, bị Mặc Tây Quyết ôm chạt từ phía sau, giọng anh trầm nhẹ cất lên trên đầu: “Về trước 7 giờ nhé.”
“Ừm, em biết rồi.” Ngôn Tiểu Nặc không muốn trước khi bước ra ngoài gây chuyện với Mặc Tây Quyết, cô gật đâu.
Thấy cô ngoan ngoãn, tâm trang của Mặc Tây Quyết cực vui, “Anh còn có việc, không tiễn em được rồi, em tự lại xe đi nhé.”
Anh chỉ vào chiếc xe Lamborghini mà anh tặng , Ngôn Tiểu Nặc gật đầu.
“Ừm, em đi đây.”
Cô nói xong, đang định ra ngoài vẫn chưa kịp nhấc chân thì đã bị Mặc Tây Quyết ôm chặt.
Môi của anh hôn lên môi cô một hồi lâu rồi không lỡ buông cô ra, “Đi đi, nếu như quá giờ anh sẽ đến nhà em đón em về.”
Sự nồng nhiệt của anh,mùi thơm nhẹ mà tao nhã, cùng giọng nói kích thích của anh giống như một tay đang khuấy động thần kinh cô, cô cố gắng kìm chế lại nhịp tim đang đập loạn xạ, “Em biết rồi, em sẽ về đúng giờ.”
Trong bệnh viện Đệ Nhất, Lâm Nam Âm đang cùng gì Lữ nói chuyện, thấy Ngôn Tiểu Nặc tới, mặt bà tự nhiên hé lên nụ cười: “Tiểu Nặc, sao con lại đến đây?”
Ngôn Tiểu Nặc chào gì Lữ trước, sau đó nói với Lâm Nam Âm: “Bà ngoại hôm nay ở trường được nghỉ nên con đến thăm bà.”
Lâm Nam Âm gật đầu, lo lắng nhìn chân cô, “Chân con đã đỡ hơn chưa? Mấy hôm trước con bảo chân con bị thương, ta rất lo cho con.
“Khỏi rồi bà ạ” Ngôn Tiểu Nặc làm cho nụ cười trở lên rực rỡ một chút, “Bà ngoại, bà đỡ chưa?”
Dì Lữ ngồi bên cạnh cười: “Tiểu Nặc yên tâm đi , bác Lâm đỡ nhiều rồi, đúng rồi, dì ra ngoài lấy ấm nước nóng, hai bà cháu cứ việc nói chuyện nhé.”
Ngôn Tiểu Nặc biết là gì Lữ cố tình rời đi, để cho cô và bà ngoại nói chuyện với nhau, trong lòng rất cám ơn, cám ơn đi cám ơn lại gì ấy.
Sau khi dì Lữ rời đi, Ngôn Tiểu Nặc lấy ra chiếc vòng tay đeo lên tay bà ngoại, dùng những từ đã chuẩn bị từ trước nói với bà: “Bà ngoại, con có tiền trợ cấp, đủ để đóng tiền học phí rồi, bình thường tiền sinh hoạt cũng có trợ cấp, không cần tiêu gì nhiều, đôi vòng tay này không nên bán nữa.”
Lâm Nam Âm nhấp miệng, muốn nói nhưng lại thôi, nhìn biểu cảm kiên định của Ngôn Tiểu Nặc, một hồi sau mới thở một hơi dài: “Được rồi, Tiểu Nặc, con dù sao cũng không muốn bán vòng tay này đi, vậy thì không bán nữa.”
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nắm chặt tay của bà, giọng điệu trân thành: “Bà ngoại, bà đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, bà cũng phải mau chóng khỏi bệnh mới đúng, bà yên tâm, chuyện tiền nong con sẽ nghĩ cách.”
“Bà ngoại không nói chuyện này, tóm lại, con tập trung học cho tốt, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.” Lâm Nam Âm vỗ về vào tay cô, giọng nói tràn đầy kỳ vọng.
Ngôn Tiểu Nặc kiên định gật đầu: “Bà ngoại, con sẽ cố gắng học cho tốt.”
“Vậy thì tốt, bà ở đây rất tốt, dì Lữ của con chăm sóc bà rất là tận tâm, qua một thời gian nữa là có thể xuất viện rồi.” Lâm Nam Âm nói với Ngôn Tiểu Nặc.
“Bác sĩ nói có thể xuất viện rồi sao?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, phẫu thuật cánh tay chứ không phải loại phẫu thuật khác, có ảnh hưởng rất lớn đến sức khoẻ, “Bà hỏi qua bác sĩ chưa?”
Lâm Nam Âm bất dĩ cười lên: “Đâu có nghiêm trọng như vậy, bà cảm thấy rất tốt, đến lúc có thể xuất viện rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc co mày lại, luôn có cảm giác có chuyện gì xảy ra, cô nắm chặt lấy tay của Lâm Nam Âm, “Bà ngoại, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Xem con nói kia, có thể xảy ra chuyện gì được chứ, tóm lại ở trong bệnh viện, ta cũng không quen.” Giọng của Lâm Nam Âm vẫn hiền từ.
Ngôn Tiểu Nặc lựa chọn không ép hỏi bà nữa, vì với tính cách của bà ngoại, nếu bà đã quyết định không nói, cô có hỏi như nào chăng nữa cũng chỉ vô ích.
“Tiểu Nặc, về tập trung học tập đi, bà ở đây rất tốt, việc học của con là quan trọng nhất.” Lâm Nam Âm dục Ngôn Tiểu Nặc mau đi về.
“Bà ngoại, con ở đây cùng bà một chút nữa.” Ngôn Tiểu Nặc không bằng lòng đi.
“Nghe lời, mau về học tập đi.” Vẻ bề ngoài của Lâm Nam Âm rất kiên quyết, khiến lòng Ngôn Tiểu Nặc càng thấy tò mò hơn.
Cô đành gật đầu , dặn dò Lâm Nam Âm: “Bà ngoại , bà cố gắng dưỡng sức cho khoẻ, con lần sau lại tới thăm bà.”
Lâm Nam Âm liền gật đầu, giục cô mau đi đi.
Ngôn Tiểu Nặc đành phải ra về, trong đầu nghĩ ngợi, cô bước về phía phòng nước sôi, có một số việc có lẽ dì Lữ biết .
Vừa hay lúc gì Lữ xách bình nước quay lại thì chạm mặt với Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc kéo dì Lữ về một bên hỏi: “Dì Lữ, hai ngày nay có phải có việc gì xảy ra không? Bà nội vừa nói muốn xuất viện?”
Gì Lữ thở dài một hơi nói: “Tiểu Nặc, tối qua ông Ngôn vào đây rồi.”
Trong lòng của Ngôn Tiểu Nặc lạp cộp một tiếng, một dự cảm không tốt xuyên vào tim cô, “Ông ấy tới làm gì?”
“Công ty của ông Ngôn gần đây nhận một đơn hàng lớn, lần này gom hết tiền của công ty đầu tư vào vụ này nên có chút vận chuyển không thuận, ông ấy mới đến tìm bác Lâm hỏi miếng đất ở quê, muốn cắm ngân hàng.” Dì Lữ trau lông mày lại, hiện lên sự bất mãn với Ngôn Ngọc Thanh.
Ngôn Tiểu Ngọc tức đến nỗi nói không ra lời, cô hít thở một hời dài, “Bà ngoại đồng ý chưa?”
Gì Lữ lắc đầu, “Vẫn chưa, vì bác Lâm không đồng ý vì vậy ông Ngôn từ chối đóng tiền viện phí.”
Vì vậy bà ngoại mới muốn xuất viện sớm.
Ngôn Tiểu Nặc biết gia đình cậu vì tiền mà việc gì cũng có thể làm, không ngờ lại có thể vô lại đến mức này.
Dì Lữ thấy sắc thần phẫn nộ của Ngôn Tiểu Nặc vội khuyên cô, “Tiểu Nặc, bác Lâm không muốn nói những việc này với con, vì không muốn thấy con vất vả thêm, cũng không muốn con ba lần bảy lượt cúi đầu cầu xin ông Ngôn bọn họ, con không được phụ tấm lòng của bác ấy đâu nhé.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, kèm nén lại nỗi bực tức trong lòng, “Con biết rồi, cám ơn dì Lữ.”
Lúc này bác sĩ Giang đi tới, Ngôn Tiểu Nặc tiến lên phía trước hỏi: “Bác sĩ Giang, sức khoẻ của bà cháu thế nào rồi, khi nào có thể xuất viện ạ?”
Bác sĩ Giang có chút kinh ngạc nhưng vẫn nói thêm: “Bà của cô tuổi tác đã cao rồi, giờ vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, xuất viện nên để từ từ đi.”
Ngữ khí rất quanh co, nhưng biểu đạt rất rõ ràng, chính là bà ngoại bây giờ xuất viện sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Tôi chỉ muốn hỏi một chút.”
Bác sĩ Giang thở dài một hơi rồi nói với cô: “Cô gái, tôi biết rất làm khó cho cô, nhưng có điều tôi vẫn muốn nói với cô, tất cả nên nghĩ cho sức khoẻ của bệnh nhân, chuyện tiền nong, tôi sẽ cố gắng nói với lãnh đạo giúp đỡ, xem xem có thể kéo dài thêm chút nào không.”
“Bác sĩ Giang thực sự có thể kéo dài thêm thời gian không?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc hỏi.
Bác sĩ Giang gật đầu, “Cụ thể có thể kéo dài bao lâu tôi cũng không rõ, dù sao tôi sẽ cố hết sức.”
Ngôn Tiểu Nặc cảm kích cảm ơn bác sĩ Giang: “Cám ơn bác sĩ Giang, tôi sẽ mau tìm cách gom tiền.”
Từ trong bệnh viện đi ra, ngồi sau trên chiếc xe lamborhgini, tâm trạng cô trở lên phức tạp.
Quần áo mặc trên người, xe, nếu mà nói cô thiếu tiền, có lẽ không ai tin, nhưng cô thực sự không có một đồng nào cả.
Bản thân bây giờ ngoài việc đi học ra, ngay cả thời gian dành cho bản thân cũng không có, cách đi làm thêm kiếm tiền này sớm đã bị chặn đứng lại rồi.
Tìm Mặc Tây Quyết vay tiền? vậy lý do vay tiền đâu? Những thứ cô mặc, cô ăn, cô dùng, có cái nào anh ấy không cho cô thứ tốt nhất không, anh ấy nếu có hỏi cô dùng tiền vào việc gì, cô nên trả lời sao đây?
Tâm Trạng của Ngôn Tiểu Nặc trở lên nặng trĩu và tuyệt vọng, trong chớp mắt, biệt thự Hằng An hiện ra trước mắt.
Đồ đặc trong nhà có thể tuỳ ý đem đi bán, đều là những con số không nhỏ, nhưng chỉ có thể xem không được động vào.