Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu

Chương 98


Chương 98

 

Sáng hôm sau Tiểu Kiệt dậy từ rất sớm, thăng bé xuống tầng 2, ngó nhìn vào phòng ba mình. Mặc dù rất muốn đi vào, nhưng nhớ lại lời cảnh cáo của quản gia Đường, thăng bé lại không dám làm trái lời. Đúng lúc này, cánh cửa phòng Hoàng Tuấn Khải bật mở, anh đang mặc một bộ đồ thoải mái ở nhà, mái tóc ướt rượt, gương mặt hơi mệt mỏi. Anh nhìn thấy Tiểu Kiệt đang đứng ngây ngốc bên ngoài, vỗ đầu thằng bé một cái: “Dậy rồi à?”

 

Ngón tay ngắn tũn của thằng bé túm lấy tay anh, Tiểu Kiệt ngước mắt hỏi: “Hôm qua ba về lúc nào thế ạ? Sao con không biết?”

 

“Lúc ba về con ngủ mất rồi” – Hoàng Tuấn Khải rũ mắt nhìn con.

 

Thằng bé với tay lên đòi bế, anh mỉm cười, cúi xuống bế con lên.

 

Tiểu Kiệt dường như vẫn còn để bụng chuyện ngày hôm qua, gương mặt trắng nõn của thằng bé trở nên rầu rĩ, không vui ôm cổ Hoàng Tuấn Khải. Hai người đi xuống dưới tầng, bàn ăn đã được dọn ra. Tiểu Kiệt trượt xuống từ người Hoàng Tuấn Khải, chọn một chỗ, Hoàng Tuấn Khải cũng nhanh chóng ngồi xuống.

 

Hôm nay có thể nói là bữa ăn đầu tiên của hai ba con kể từ khi về Việt Nam. Hoàng Tuấn Khải nho nhã ăn từng miếng một, còn Tiểu Kiệt ở đối diện lại nhàm chán gẩy cơm không muốn ăn, ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía Hoàng Tuấn Khải. Cuối cùng cậu nhóc không nhịn được, mở miệng hỏi: “Ba, rốt cuộc ba có lấy dì Tuyết Loan không?”

 

Chiếc đũa trên tay Hoàng Tuấn Khải hơi dừng lại, sau đó anh lại tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì. Tiểu Kiệt bị ba làm lơ, tức giận nói: “Ba không nói nghĩa là ba thừa nhận chứ gì?”

 

Hoàng Tuấn Khải không mặn không nhạt trả lời: “Ăn cơm đi”

 

Tiểu Kiệt giận dỗi, ngúng nguẩy nói: “Con không muốn ăn!”

 

Hoàng Tuấn Khải cũng mặc kệ thằng bé, Tiểu Kiệt thấy ba không để ý gì đến mình, cảm thấy tủi thân vô cùng. Cậu càng chắc chắn mình là được ba nhận nuôi, nên ba mới không thương cậu nữa. Sắp tới ba còn cưới dì Tuyết Loan, sau đó hai người sẽ có em bé, bọn họ mới thực sự là một gia đình, chỉ có cậu là người ngoài mà thôi. Tiệt Kiệt càng nghĩ càng lo sợ, nước mắt bắt đầu dâng lên, cái môi nhỏ hơi bĩu ra.

 

Tiểu Kiệt ngồi trên ghế, bộ dạng rất tội nghiệp, cái đầu rũ xuống, rầu tí nói: “Có phải ba nhặt được con phải không?”

 

Hoàng Tuấn Khải bình thản trả lời: “Đúng thế”

 

Tiểu Kiệt ngẩng phắt lên, trợn mắt nhìn ba mình. Cậu không ngờ ba lại thẳng thắng thừa nhận như vậy. Mặc dù luôn nghĩ là mình được nhận nuôi, nhưng nghe chính miệng ba cậu nói thế, cậu vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.

 

Đúng là thật rồi, cậu không phải máu mủ ruột thịt của ba, ba có lẽ sắp bỏ rơi cậu để lấy vợ. Tiểu Kiệt thật đáng thương, cậu phải nhanh chóng tìm ba mẹ ruột của mình mới được.

 

Tiệt Kiệt ủy khuất nhìn Hoàng Tuấn Khải, nước mắt rưng rưng, run giọng hỏi: “Vậy ba nhặt được con ở đâu thế?”

 

Hoàng Tuấn Khải liếc nhìn biểu tình của Tiểu Kiệt, bỗng nhiên rất muốn cười. Anh vốn không định trêu chọc thằng bé như vậy. Chẳng qua tối hôm trước thăng bé dám ngắt điện thoại, chọc tức anh, nên bây giờ anh muốn dạy cho thằng nhóc một bài học mà thôi. Hoàng Tuấn Khải nhướn mày, thản nhiên nói: “Mua ở cửa hàng thú cưng”

 

Tiểu Kiệt há hốc miệng, thì ra cậu được đem về từ nơi đó. Tiểu Kiệt đối diện với hiện thực nghiệt ngã, suy sụp không ăn nổi cơm. Hoàng Tuấn Khải nhắc nhở: “Mau ăn cơm đi, nếu không ba sẽ trả con lại cho cửa hàng đó”

 

Tiểu Kiệt hoảng loạn, vội vã và cơm vào miệng. Tiểu Kiệt không thể tưởng tượng nổi nếu bị trả lại cậu sẽ thảm như thế nào. Cậu đã quen với một cuộc sống đầy đủ sung sướng, giờ bỗng chốc phải sống với mấy em cún, cậu nhất định chịu không nổi.

 

Tiểu Kiệt ăn sáng trong lo lắng, mắt luôn lấm lét nhìn Hoàng Tuấn Khải, chỉ sợ làm phật lòng ba. Hoàng Tuấn Khải hài lòng khi thấy Tiểu Kiệt ngoan ngoãn ăn cơm, xem ra dọa thăng bé như vậy rất có tác dụng.

 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.