Chương 62 Không được phép vào
Trên tầng hai có ba phòng lớn, Tiểu Kiệt bước vào một căn phòng, phát hiện đây chính là thư phòng của Hoàng Tuấn Khải. Cậu nhìn ngó xung quanh, toàn sách là sách, không có gì thú vị cả. Tiểu Kiệt trèo lên chiếc ghế, nhàm chán nhìn những tài liệu đặt trên bàn. Bỗng nhiên cậu nhìn thấy một khung ảnh nhỏ, trong đó là một cô gái mới 14, 15 tuổi đang nở nụ cười rạng rỡ đây sức sống. Cậu cảm thấy chị gái này rất quen mắt. Tiểu Kiệt nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng lắc đầu đi ra ngoài.
Tiểu Kiệt mở cửa một căn phòng khác, ló đầu vào. Căn phòng này rất lớn, màu sắc chủ đạo là màu đen. Tiểu Kiệt nhận ra cách bài trí căn phòng này khá giống phòng của Hoàng Tuấn Khải ở Mỹ. Cậu chắc chắn đây là phòng của ba, vì vậy rất muốn vào xem. Tiểu Kiệt vừa định bước chân vào thì có một giọng nói lớn ở phía sau vang lên.
“Không được vào!”
Tiểu Kiệt giật mình quay lại, nhìn thấy gương mặt tức giận của quản gia Đường. Cậu nhóc không biết mình đã làm gì sai, ngơ ngác nhìn bà ta. Quản gia Đường vừa rồi không thấy cậu đâu liền hốt hoảng đi tìm, không ngờ cậu lại mò lên đây, còn định bước vào phòng Hoàng Tuấn Khải nữa. Quản gia Đường lạnh giọng nói: “Cháu không được phép vào”
Tiểu Kiệt ngơ ngác hỏi: “Tại sao ạ? Đây chẳng phải là phòng của ba cháu ư?”
Ngữ khí quản gia Đường lạnh nhạt: “Đúng vậy, chính vì thế cháu mới không được tự tiện mở cửa. Căn phòng này không ai được phép vào ngoại trừ cậu chủ.
Hoàng Tuấn Khải trước giờ đều cấm tất cả mọi người không được.
ra vào phòng riêng và thư phòng của anh, ngoại trừ người quét dọn.
Không ai dám làm trái lời, bén mảng đến phòng anh cả. Ngay cả khi Hoàng Tuấn Khải đã đi Mỹ, cũng không ai dám tự tiện vào phòng của anh.
“Ngay cả cháu ạ?”
“Đúng”
Tiểu Kiệt sững sờ, không tin nổi vào tai mình. Rõ ràng chỉ là một căn phòng, tại sao lại không cho vào kia chứt Tiểu Kiệt cho rằng quản gia Đường vì không thích cậu nên mới nói vậy. Tiểu Kiệt tức giận nói: “Bà nói dối, nếu ba cháu ở đây nhất định sẽ cho cháu vào.”
Quản gia Đường nghiêm giọng nói: “Bà việc gì phải nói dối cháu, nếu cháu nhất quyết muốn vào, tối ba về sẽ phạt cháu đấy!”
Tiểu Kiệt không tin, hồi ở Mỹ cậu vẫn thường xuyên vào phòng ba, ba đâu có mắng gì cậu đâu. Hơn nữa cậu còn là con trai của Hoàng Tuấn Khải, tại sao lại cấm cản cậu kia chứ? Tiểu Kiệt cảm thấy rất tức giận, thì ra cậu một chút quyền hạn cũng không có. Tiểu Kiệt trước giờ vốn cho rằng mình là một hoàng tử nhỏ trong nhà, muốn làm gì cũng được. Thế mà bây giờ ai cũng chống đối lại cậu, Tiểu Kiệt thật sự là con nuôi rồi.
Gương mặt nhỏ của cậu lập tức trở nên ủy khuất, bộ dạng như muốn xông vào phòng lần nữa. Quản gia Đường nhanh chóng kéo cậu lại, Tiểu Kiệt khua tay khua chân, muốn vùng thoát ra.
“Cháu cứ vào đấy!” – Tiểu Kiệt hét lên.
Càng cấm cậu lại càng muốn vào, một mặt nghĩ mình là được ba nhặt về, một lại muốn chứng tỏ mình thực sự là con ba, thế nên cậu nhóc nhất định phải vào căn phòng này. Nhưng quản gia Đường đã giữ chặt lấy cậu, Tiểu Kiệt đến cánh cửa cũng không thể chạm vào.
Tiểu Kiệt bất lực khóc lớn: “Thả cháu ra! Cháu ghét bài!”
Quản gia Đường lập tức sầm mặt lại, đứa trẻ này thật khó bảo, bà ta mắng: “Cháu mà còn không nghe lời ba cháu sẽ không yêu cháu nữa đâu, cháu muốn tất cả mọi người đều ghét cháu phải không?”
Quản gia Đường thật sự biết dọa nạt trẻ con, bà ta tiếp tục nói: “Nếu trở thành đứa trẻ hư sẽ không được yêu thương đâu. Vì cháu hư nên mẹ cháu mới bỏ đi đấy!”
Quản gia Đường không hề để ý đến tâm hồn non nớt của trẻ con, thẳng thừng nói ra những lời khiến một đứa bé ba tuổi như Tiểu Kiệt tổn thương. Tiểu Kiệt không còn làm loạn nữa, nhưng nước mắt vẫn cứ dâng đầy, thi nhau rơi xuống. Miệng cậu mím chặt, ánh mắt tủi thân ghê gớm. Thì ra là vì cậu hư, nên mẹ mới không yêu cậu nữa rồi bỏ đi ư?
Chỉ là một lời nói để dọa trẻ con, nhưng lại thành công trở thành một nhát dao chí mạng đối với Tiểu Kiệt. Cậu hết nhìn cửa phòng lại nhìn quản gia Đường, cuối cùng cúi gäm mặt xuống. Quản gia Đường có chút lúng túng, cảm thấy mình đã lỡ lời, nhưng thấy Tiểu Kiệt không làm loạn nữa, bà ta cũng không giải thích gì với cậu nhóc. Quản gia Đường dắt Tiểu Khải lên tầng ba, đẩy cửa căn phòng ngủ trước đó vốn là của Kiều Nhã Linh ra, đưa cậu nhóc vào.
“Từ giờ đây sẽ là phòng của cháu” – Bà ta nói.
Tiểu Kiệt nhìn xung quanh, căn phòng này so với phòng của ba bé hơn rất nhiều. Nhưng màu sắc trong này rất sáng sủa, ánh nắng tràn ngập khắp nơi. Hơn nữa trong phòng còn bày biện rất nhiều đồ chơi thú vị cho Tiểu Khải. Xung quanh còn có một vài chậu hoa nhỏ, căn phòng có một mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu. Mặc dù đã được sửa sang, nhưng hơi thở của người chủ cũ vẫn còn lưu lại ở nơi này.
Căn phòng này rất đẹp, nhưng cứ nghĩ đến chuyện cậu không được vào phòng ba, Tiểu Khải lại thấy buồn rầu không thôi. Cậu nằm sấp lên giường, vểnh cái mông nhỏ, ôm lấy một con gấu bông. Ba không còn cưng chiều cậu nhất nữa rồi, cậu thật là đáng thương, không có ai ở bên cạnh cả. Lại nhớ đến những lời quản gia Đường khi nấy nói, nước mắt cậu nhóc không kìm được chảy ra. Tiểu Kiệt ấm ức khóc, nhưng lại không dám khóc to, sợ bị quản gia Đường mắng.
“Cháu đừng ủ dột nữa, căn phòng này không phải rất tốt sao? Chính ba cháu đã cho người sửa sang lại căn phòng này cho thật đẹp mừng cháu về đấy” – Quản gia Đường nhẹ giọng nói.
Tiểu Kiệt vẫn vùi đầu trong chăn, im lặng không nói một tiếng. Cậu là đứa trẻ không được ai yêu thương, ba thì quát cậu, còn mẹ của cậu vì ghét cậu nên bỏ đi. Nước mắt Tiểu Kiệt tuôn ra như mưa thấm ướt một mảng gối. Quản gia Đường lại không biết rằng mình đã nói một câu nói đả kích nặng nề đến một đứa trẻ nhường nào, chỉ cho rằng cậu nhóc đang giận dõi mà thôi.
Cơm Cuộn không biết trèo lên lúc nào, tiến về phía đuôi giường liếm chân Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt ngẩng đầu nhìn thấy Cơm Cuộn, nhảy tót xuống ôm chặt lấy nó, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Huhu, Cơm Cuộn, ba tao không cần tao nữa rồi, mẹ cũng không cần tao luôn, không có ai yêu tao hết.”
Cơm Cuộn ngơ ngác nhìn cậu nhóc, vẻ mặt không hiểu gì cả. Nhưng thấy Tiểu Kiệt khóc rất thương tâm, bèn cạ cạ đầu vào người cậu nhóc như thể đang an ủi. Tiểu Kiệt coi Cơm Cuộn như một người bạn, kể lể cậu đã phải chịu ấm ức như thế nào, không được yêu thương ra sao.
Tiểu Kiệt ba tuổi tủi thân dốc bầu tâm sự với chú chó, vừa khóc vừa nói: “Tao chỉ còn có mỗi mày thôi, sau này mày phải đối xử với tao thật tốt đấy! Không được phép bỏ rơi tao!”
Quản gia Đường: “..”
Tiểu Kiệt dụi mặt vào lớp lông dày của Cơm Cuộn, ỉ ôi một hồi. Cậu nhóc cảm thấy Cơm Cuộn là tốt nhất, không mắng mỏ cũng không ngăn cản cậu làm gì cả, lại rất nghe lời cậu. Thấy Tiểu Kiệt khóc thảm thương quá, Cơm Cuộn cho rằng quản gia Đường là người khiến cậu buồn, liền xông tới trước mắt bà ta sủa lớn.