Chương 518
Mối quan hệ của bọn họ hiện tại rất mong manh, nếu quá nóng vội, anh sẽ khiến sợi dây kết nối giữa hai người đứt ngay.
Hoàng Tuấn Khải cố gắng bình tĩnh lại, anh dịu giọng nói: “Không phải anh muốn kiểm soát em, anh chỉ là muốn tốt cho em mà thôi. Vũ Thế Phong không phải là kẻ đường hoàng, cậu ta cũng không cho không ai cái gì cả. Cậu ta đối tốt với em, nghĩa là cậu ta cần thứ gì đó ở em. Vậy nên em đừng bao giờ qua lại với Vũ Thế Phong nữa”
Ánh mắt Kiều Nhã Linh có chút dao động, nhưng cô vẫn cứng rẳn Ï nó “Tôi không phải là trẻ con, tôi biết mình đang giao du với loại người nào, anh không phải dạy đời tôi. Vũ Thế Phong không phải là người tốt, tôi biết. Nhưng anh ta đã ở bên tôi lúc tôi cần, còn anh thì sao? Anh cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, đừng có nói xấu về người khác như vậy”
Hoàng Tuấn Khải siết tay thành nắm đấm, cảm giác chua xót dâng trào trong lòng anh. Kiều Nhã Linh lên tiếng bênh vực Vũ Thế Phong, bảo vệ anh ta trước sự công kích của anh. Đối với cô, thì ra anh không bằng một kẻ mà cô mới quen biết trong thời gian ngắn. Tình cảm và sự tin tưởng của cô đối với anh, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Hoàng Tuấn Khải thở dài, anh không muốn tiếp tục tranh cãi với cô, anh nói: “Kiều Kiều, em hãy nghe anh đi. Em đừng trở lại Singapore nữa, anh đã cho người sắp xếp hết mọi thứ cho em ở Việt Nam rồi. Chỉ cần em đồng ý thì có thể ở lại đây luôn. Công việc, nhà ở, giấy tờ, em không phải lo điều gì cả, tất cả đều ổn thỏa hết cả. Em muốn gì, anh cũng đều làm cho em. Anh không hề muốn ép buộc em, anh chỉ mong chúng ta có thể trở lại như ngày xưa mà thôi”
Kiều Nhã Linh trầm mặc nhìn anh, cô lặng lẽ nói: “Những thứ đó, tôi sẽ không nhận.”
Hoàng Tuấn Khải sững người lại: “Tại sao?”
Sắc mặt Kiều Nhã Linh ảm đạm, cô tránh ánh nhìn của anh, trong lòng vô cùng ngổn ngang. Hoàng Tuấn Khải lo liệu tất cả mọi thứ cho cô, đơn giản chỉ bởi anh cảm thấy có lỗi vì những chuyện trong quá khứ, nên muốn bù đắp cho cô.
Nếu anh không thể làm gì được cho cô, anh sẽ cảm thấy dẫn vặt day dứt, vậy nên anh mới nỗ lực giữ cô lại bên mình.
Kiều Nhã Linh không cần những bù đắp đó, có lẽ anh nghĩ, chỉ cần làm như vậy thì khoảng cách giữa bọn họ sẽ được xóa nhòa. Nhưng không, nó không thay đổi được điều gì cả, hai người họ chẳng thể quay ngược thời gian.
Kiều Nhã Linh nói: “Nếu anh cảm thấy có lỗi với tôi, vậy thì hãy để tôi đi. Tôi không cần những thứ đó, nó không thể khiến tôi hạnh phúc” – Kiều Nhã Linh nhìn anh bằng ánh mắt đượm buồn – “Hoàng Tuấn Khải, anh không nhận ra sao? Mỗi lần chúng ta ở bên nhau, bất hạnh đều bủa vây lấy chúng ta.
Tôi mệt mỏi rồi, tôi không muốn tiếp tục sống trong đau khổ như vậy nữa”
Hoàng Tuấn Khải trầm mặc nhìn Kiều Nhã Linh, ánh mắt anh vô cùng đau đớn. Anh không thể chấp nhận được sự thật này, anh cũng không muốn chấp nhận… Anh đã cố gắng hết sức để cứu vãn mối quan hệ của cả hai, nhưng có lẽ không có ích gì rồi. Hoàng Tuấn Khải rũ mắt, nói: “Em nghỉ đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau”
Hoàng Tuấn Khải xoay người đi, chỉ để lại bóng lưng cô độc và đau thương, khiến Kiều Nhã Linh không đành lòng nhìn. Kiều Nhã Linh từng nghĩ, mình là người không buông bỏ được quá khứ. Nhưng có lẽ, người cố chấp nhất chính là anh. Kiều Nhã Linh buồn bã thở dài, rốt cuộc họ cứ dây dưa như vậy đến bao giờ đây?
Đến tối, Hoàng Tuấn Khải vẫn không quay lại, Kiều Nhã Linh được một người giúp việc chăm sóc. Hoàng Tuấn Khải không có ở bên, đáng nhẽ Kiều Nhã Linh phải cảm thấy nhẹ nhõm, thế nhưng cô vẫn luôn bất an, khó chịu trong lòng.
Kiều Nhã Linh trằn trọc trên giường một hồi lâu, sau đó dần chìm vào giấc ngủ. Không biết bao lâu sau, Kiều Nhã Linh đột ngột tỉnh giấc vì cơn đau quặn ở bụng.
Cô co người lại, đau đớn ôm bụng, trán toát mồ hôi lạnh. Cơn đau này không hề xa lạ với Kiều Nhã Linh, khi cô mất đi đứa bé đã để lại di chứng này. Mỗi khi trái gió dở trời, vết thương ở bụng lại tái phát, đau đến phát khóc.