Chương 515
Hoàng Tuấn Khải không hiểu chuyện gì, nhìn thấy cô như vậy thì vô cùng hoảng hốt, lo lắng hỏi: “Em nói cái gì thế? Em có chỗ nào không khỏe à? Nói cho anh nghe, đừng khóc nữa”
Kiều Nhã Linh lắc đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi: “Hu hu, em chảy máu nhiều lắm, chắc em bị bệnh nặng lắm. Tuấn Khải, em sợ quái”
Hoàng Tuấn Khải bị cô dọa sợ, vội vàng kiểm tra người cô, nhưng không phát hiện ra chỗ nào bị thương cả. Hoàng Tuấn Khải khó hiểu nói: “Em bị chảy máu chỗ nào?”
Lần này Kiều Nhã Linh không trả lời, cô căn chặt môi, cả gương mặt đỏ bừng. Hoàng Tuấn Khải vẫn không hiểu gì, nhìn thấy phản ứng này của cô thì càng lo lắng hơn, sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc thì em bị thương ở đâu?”
Kiều Nhã Linh cúi thấy đầu, thút thít: “Quần… quần lót em… có máu”
Hoàng Tuấn Khải ngẩn người, gương mặt anh lập tức đỏ ửng, trên gò má hai người đều có một rặng mây hồng.
Hoàng Tuấn Khải cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, Kiều Nhã Linh còn nhỏ, lại là lần đầu có kinh nguyệt nên không tránh khỏi sợ hãi. Hoàng Tuấn Khải muốn giải thích để cho cô hiểu, nhưng anh dù sao cũng là một chàng trai gần hai mươi tuổi, nói những chuyện này với một cô gái quả thực vô cùng xấu hổ.
Hoàng Tuấn Khải ấp úng nửa buổi mới có thể giúp Kiều Nhã Linh hiểu cô đã có kinh nguyệt, chính thức trở thành một thiếu nữ. Sau đó, anh còn tự mình đến cửa hàng tiện lợi để mua băng vệ sinh cho cô.
Hoàng Tuấn Khải vân nhớ khi ấy anh đã ngại ngùng đến mức nào khi đối diện với ánh mắt của người bán hàng, anh thậm chí còn không thể ngẩng đầu lên. Nhớ đến chuyện cũ, Hoàng Tuấn Khải không khỏi mỉm cười.
Hoàng Tuấn Khải vào một cửa hàng ở gần bệnh viện, chọn được băng vệ sinh xong thì đi thanh toán. Người bán hàng là một cô gái trẻ, nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải ngoại hình tuấn tú bảnh bao, trên tay cầm băng vệ sinh, không khỏi cảm thán: “Đàn ông ít người đi mua thứ này lắm, anh đúng là tâm lý. Anh mua cho ai thế?”
Hoàng Tuấn Khải đáp gọn lỏn: “Vợ tôi”
Hoàng Tuấn Khải nói rồi cầm đồ đi thăng, người bán hàng ở đằng sau vãn nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh, không ngừng suýt xoa. Lúc Hoàng Tuấn Khải trở lại, anh nhìn thấy Kiều Nhã Linh đang cắm mặt vào.
điện thoại, chăm chú đến mức không nhận ra anh đã về. Hoàng Tuấn Khải tiến lại gân, phát hiện ra Kiều Nhã Linh đang chơi game, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Kiều Nhã Linh đang tập trung chơi, đột nhiên cảm nhận được không khí xung quanh dường như có chút thay đổi. Hơi thở trầm ổn của người đàn ông phả lên đầu cô, mang theo thứ mùi hương thanh lạnh đặc biệt dễ chịu. Kiều Nhã Linh ngoảnh mặt lại, gò má cô vô tình chạm phải cằm anh.
Cả hai sững người, mở to mắt nhìn nhau. Kiều Nhã Linh là người phản ứng lại đầu tiên, cô bối rối cúi đầu xuống, cố gắng bình tĩnh làm như không có chuyện gì. Cô hắng giọng nói: “Về rồi à?”
Hoàng Tuấn Khải đứng thẳng người, đưa băng vệ sinh cho Kiều Nhã Linh: “Đồ của em đây”
Nhìn những gói băng vệ sinh đủ màu sắc trong tay Hoàng Tuấn Khải, Kiều Nhã Linh đột nhiên cảm thấy ngại ngùng. Ban đầu cô vốn chỉ muốn làm khó anh, nhưng anh không hề ngần ngại đi mua chúng cho cô. Nhìn vẻ mặt hơi ửng hồng của Kiều Nhã Linh, Hoàng Tuấn Khải buồn cười nói “Bây giờ mới cảm thấy ngại à?”
Kiều Nhã Linh mím môi không nói gì, cô cướp băng vệ sinh trong tay anh rồi chạy ào vào nhà vệ sinh. Hoàng Tuấn Khải nhìn bóng lưng mảnh mai đang ra sức trốn tránh của cô, không nhịn được mà phì cười.
Thay đồ xong, Kiều Nhã Linh ra ngoài, phát hiện Hoàng Tuấn Khải đang chơi game mà cô chơi dở ban nấy. Kiều Nhã Linh vẫn đứng ở cửa phòng tắm, nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp. Sau khi đã bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện, cô cảm thấy khó mà đối mặt được với Hoàng Tuấn Khải.
Tuy bọn họ đã hóa giải hiểu lầm, nhưng cô vẫn không thể ở bên cạnh anh giống như ngày xưa. Thời gian trôi, con người cũng thay đổi, không ai ôm mãi quá khứ cả. Bây giờ cả hai đã không còn khúc mắc nào nữa, nên cô không muốn những chuyện như vừa rồi xảy ra.
Lúc này, Hoàng Tuấn Khải nhận ra Kiều Nhã Linh đã thay đồ xong, anh nói: “Bụng em có khó chịu không? Anh pha trà gừng cho em rồi, lại đây uống đi”