Chương 511
Kiều Nhã Linh xoay qua xoay lại, dù rất mệt nhưng cô không chợp mắt được, cứ nằm trăn trọc một hồi. Cuối cùng, Kiều Nhã Linh lấy điện thoại ra, gọi cho Vũ Thế Phong mấy cuộc nhưng không có ai bắt máy.
Kiều Nhã Linh đành bỏ cuộc, đúng lúc này, cánh cửa phòng được mở ra.
Hoàng Tuấn Khải bước vào, hai tay anh xách mấy túi giấy, trán anh lấm tấm mồ hôi, lồng ngực phập phồng thở mạnh. Dường như anh đã rất vội vàng chạy về đây.
Hoàng Tuấn Khải đặt hai hộp thức ăn còn nóng hổi trên bàn, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Hôm nay nhiều người tới quá, nên xếp hàng khá lâu. Đồ ăn vẫn còn nóng, em ăn đi”
Kiều Nhã Linh mím môi, trâm mặc nhìn dáng vẻ tất bật, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Hoàng Tuấn Khải. Cô lại nhớ đến những lời mà Kiến Quốc đã nói trước đó, Kiều Nhã Linh đột nhiệt cảm thấy xúc động nghẹn ngào.
Hoàng Tuấn Khải đang gắp thức ăn ra bát, bất chợt trông thấy hai mắt Kiều Nhã Linh đỏ hoe. Hoàng Tuấn Khải luống cuống tay chân, hốt hoảng nói: “Kiều Kiều, có chuyện gì thế, sao em lại khóc? Có phải khó chịu ở đâu không, anh gọi bác sĩ nhé?”
Kiều Nhã Linh lắc đầu, nước mắt cô không ngừng chảy ra, ướt đẫm gương mặt. Hoàng Tuấn Khải vô cùng lúng túng, anh không biết làm sao cả, chỉ có thể ôm cô vào lòng, dịu dàng võ về cô: “Đừng khóc, Kiều Kiều, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Nói cho anh biết, có được không?”
Nước mắt của cô thấm qua áo anh, nóng hổi. Hoàng Tuấn Khải xót xa vô cùng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi. Cử chỉ dịu dàng của anh lại càng khiến Kiều Nhã Linh khóc to hơn, nỗi uất ức và đau khổ suốt ba năm như dòng suối chảy siết, kết thành những giọt máu trào ra từ mắt cô.
“Tại sao, tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này? Hoàng Tuấn Khải, tại sao anh lại giết con của chúng ta? Rốt cuộc thì tôi đã gây ra tội tình gì mà anh lại đối xử với tôi như vậy. Hoàng Tuấn Khải, tôi căm hận anh.
Thà rằng anh cứ chà đạp, giày vò tôi đi, còn hơn là dùng sự dịu dàng đáng chết ấy quan tâm tôi. Anh là tên khốn, anh là kẻ giết người…”
Kiều Nhã Linh khóc nấc lên, cô liên tục đánh vào người Hoàng Tuấn Khải. Hoàng Tuấn Khải vẫn ôm chặt lấy cô không buông. Đôi mắt anh cũng hơi ửng đỏ.
Hoàng Tuấn Khải để mặc cho Kiều Nhã Linh phát tiết, đến khi cô mệt lả nằm trong lòng anh, Hoàng Tuấn Khải mới khẽ khàng lên tiếng: “Kiều Kiều, có phải bấy lâu nay em vẫn cho rằng, anh là người đã giết chết con của chúng ta không?”
Kiều Nhã Linh chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt cô nhạt nhòa nước mắt: “Không phải sao?”
Hoàng Tuấn Khải lắc đầu, anh ôm mặt cô, nâng niu và dịu dàng, ánh mắt anh chất chứa sự đau đớn: “Làm sao anh có thể giết con của chúng ta được? Kiều Kiều, lúc đó anh còn chưa biết đến sự tồn tại của đứa bé”
Kiều Nhã Linh bàng hoàng nhìn anh, lắp bắp: “Anh… anh… không…”
Hoàng Tuấn Khải dịu dàng nói: “Anh không biết gì về chuyện phá thai cả, tất cả là một cái bẫy”
Kiều Nhã Linh vẫn chưa hiểu gì cả, Hoàng Tuấn Khải tiếp tục nói: “Anh hoàn toàn không liên quan đến chuyện em bị phá thai, có kẻ đã gài bây để khiến hai chúng ta hiểu nhầm nhau.”
Kiều Nhã Linh hoảng hốt nói: “Nhưng… rõ ràng anh đã sai Tuyết Phi…”
Hoàng Tuấn Khải ngắt lời: “Anh chưa từng ra lệnh cho cô ta sai người bắt em, chính cô ta tự biên tự diễn, khiến em lầm tưởng người đứng sau tất cả là anh. Nhưng sự thật là anh không hề biết chuyện gì, lúc đó anh còn không biết em đã mang thai. Sau khi em rời đi, anh còn tưởng em không muốn đứa bé ấy mà tự ý phá thai, rời khỏi nhà họ Hoàng. Anh còn từng hận em vì chuyện đó. Anh cũng đã rất đau khổ. Kiều Kiều, tất cả chỉ là hiểu nhầm mà thị Kiều Nhã Linh bàng hoàng, cô ngồi ngây như phỗng, không thốt lên được lời nào. Cô ôm nỗi hận anh suốt ba năm nay, hóa ra chỉ là nhầm lẫn thôi ư? Kiều Nhã Linh không thể chấp nhận nổi sự thật này, cô ôm đầu, gương mặt đờ đẫn. Hoàng Tuấn Khải đau lòng ôm cô, anh thấp giọng nói: “Kiều Kiều, anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em, xin lỗi vì đã khiến em đau khổ, xin lỗi vì đã khiến chúng ta xa cách ba năm. Kiều Kiều, hãy tha thứ cho anh. Đợi anh đi công tác nước ngoài về, anh sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho em, được không?”
Kiều Nhã Linh vùi mặt vào lồng ngực Hoàng Tuấn Khải, không nói một lời. Rất lâu sau, cô từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt cô đã không còn trắng bệch như vừa rồi, cô bĩnh tĩnh một cách kỳ lạ, nói: “Hoàng Tuấn Khải, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng tôi không cần anh bù đắp”
Đây là lần đầu tiên bọn họ thật sự đối diện với quá khứ, cũng là lúc nhận ra những khúc mắc năm xưa chỉ là hiểu lầm. Kiều Nhã Linh có cảm thấy nhẹ nhõm hay thanh thản không?