Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu

Chương 506


Chương 506

 

Dường như cô trở nên tươi tắn và rạng rỡ hơn nhiều so với mấy tháng trước. Và người ở bên cạnh cô, là Vũ Thế Phong.

 

Không có anh, cô đã sống rất tốt, cực kỳ tốt.

 

Vũ Thế Phong và cô sánh bước bên nhau, cô nép vào người anh ta, hai người giống như một đôi tình nhân thân mật kề vai sát cánh. Cô nói chuyện với Vũ Thế Phong, cười với anh ta, từng ánh mắt và cử chỉ của cô đều dịu dàng và gần gũi.

 

Hoàng Tuấn Khải đơn độc đứng sau hai người họ, chứng kiến toàn bộ khoảnh khắc đó. Khi ấy, anh đã ước bản thân có thể lao đến chia cắt họ, kéo cô về phía mình. Có điều, hiện tại anh không thể manh động làm bất cứ điều gì. Vậy nên anh sẽ dùng cách của mình để giày vò Vũ Thế Phong một cách thật chậm rãi mà đau đớn.

 

Việc đầu tiên, chính là bòn rút tiền của Vũ Thế Phong. Bây giờ Vũ Thế Phong không có nhiều tiền như trước nữa, vì vậy tiền chính là điểm yếu ngay lúc này của anh ta.

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn con trai, thấp giọng nói: “Con cảm thấy chú ấy là người như thế nào?”

 

Tiểu Kiệt nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cau mày nói: “Con không thích chú ấy, vì chú ấy lúc nào cũng quấn lấy mẹ Nhã Linh, rất phiền phức!”

 

Hoàng Tuấn Khải cười khẽ, anh véo nhẹ mũi con trai, nói: “Đúng vậy, chú ấy đang muốn tranh giành mẹ của con và người phụ nữ của ba, chúng ta không thể để chú ấy dễ dàng đạt được mục đích, phải không?

 

Tiểu Kiệt gật đầu thật mạnh: “Đúng, chúng ta phải giành lại mẹ!”

 

Hai ba con nhìn nhau cười, lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Kiến Quốc bước vào bên trong. Kiến Quốc cúi đầu, nghiêm túc nói: “Chủ tịch, ông Đặng đã đến”

buộc Hoàng Tuấn Khải kết hôn với Tuyết Loan, nhưng anh không đồng ý. Bây giờ anh đột ngột thay đổi quyết định, Đặng Văn Ngữ không những không nghi ngờ điều gì mà còn trao lại toàn bộ tài sản của mẹ anh cho anh.

 

Hoàng Tuấn Khải nở nụ cười hờ hững, lạnh lùng nói: “Chắc ông ấy đang vô cùng đắc ý khi có thể bắt tôi làm theo những gì ông muốn”

 

 

Nếu cái Đặng Văn Ngữ cần chỉ là một đám cưới, vậy thì anh sẽ tặng nó cho ông.

 

Còn những chuyện sau đó, Đặng Văn Ngữ sẽ không thể quản được.

 

Kiến Quốc lên tiếng: “Chủ tịch, chút nữa gia đình hai bên sẽ có một cuộc gặp gỡ, xin chủ tịch hãy chuẩn bị trước Hoàng Tuấn Khải thờ ơ nói: “Tôi biết rồi” — Anh liếc nhìn Kiến Quốc, ánh mắt lạnh đi – “Kiến Quốc, cậu là cánh tay phải của tôi, là người tôi luôn tin tưởng. Tôi không cho phép người của tôi mắc sai lầm, tuy nhiên, tôi sẽ không truy cứu sai sót ba năm trước của cậu. Nhưng cậu nên biết, tôi sẽ không bỏ qua nếu cậu lại tiếp tục gây rắc rối nữa đâu”

 

Kiến Quốc mím môi, cúi đầu cẩn trọng nói: “Vâng, chủ tịch”

 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.