Chương 491
Hoàng Tuấn Khải sầm mặt trước câu nói của Tiểu Kiệt, anh đanh giọng: “Con nói lung tung cái gì thế? Cái gì mà đuổi con đi? Ai nói với con như vậy hả?
Tiểu Kiệt nức nở nói: “Còn không phải sao? Ba có gia đình mới rồi, sau này dì Tuyết Loan sẽ sinh em bé cho ba, đến lúc đó ba sẽ không cần con nữa. Con sẽ giống như mẹ Nhã Linh, bị ba vứt bỏ, không được ngó ngàng đến”
Tiểu Kiệt nói rồi oà khóc, tiếng khóc của thằng bé như xé rách cõi lòng anh. Hoàng Tuấn Khải lặng người nhìn con trai, trong lòng vừa tức giận vừa bất lực. Anh thừa nhận mình đã không đúng khi giấu diếm chuyện kết hôn với Tuyết Loan.
Bởi anh nghĩ, Tiểu Kiệt còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện. Trẻ con ở độ tuổi này rất nhạy cảm, đặc biệt là một đứa bé từ nhỏ đã không có mẹ như Tiểu Kiệt thì việc Hoàng Tuấn Khải đột ngột kết hôn sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới thăng bé.
Hoàng Tuấn Khải đặt Tiểu Kiệt xuống giường, thằng bé vẫn khóc không ngừng, gương mặt nhỏ bé toàn là nước mắt. Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói: “Không bao giờ có chuyện đó, con đừng suy nghĩ linh tỉnh. Con là con của ba, điều này sẽ không bao giờ thay đổi. Con còn quá nhỏ, có những chuyện sau này con sẽ hiểu”
Tiểu Kiệt khóc lóc nói: “Rõ ràng là như vậy, ba sẽ không cần con nữa. Nếu không thì tại sao.
mẹ Nhã Linh lại không quay trở về đây với chúng ta? Ba có dì Tuyết Loan rồi, ba sớm muộn cũng sẽ bỏ con thôi”
Trong căn phòng chỉ có tiếng khóc của Tiểu Kiệt, Hoàng Tuấn Khải bắt đầu mất kiên nhẫn. Tiểu Kiệt liên tục quấy nhiễu khiến anh bực bội thêm.
Anh không hiểu nổi tại sao thằng bé cứ khăng khăng cho rằng anh sẽ bỏ rơi nó, anh yêu thằng bé như vậy, làm sao anh có thể không cần nó chứ. Hoàng Tuấn Khải không thể chịu được tiếng khóc của Tiểu Kiệt nữa, gương mặt anh lạnh đi, anh nghiêm khắc nói: “Con nín ngay cho bat Ba đã nói rồi, con không được suy diễn vớ vẩn. Với lại, việc mẹ rời khỏi đây không hề liên quan đến chuyện này. Ba đã đủ mệt mỏi rồi, con đừng có khiến ba đau đầu thêm. Nếu con còn làm loạn nữa thì đừng có trách bai”
Tiểu Kiệt sợ hãi không dám gào khóc nữa, môi mím chặt, vệt nước.
mắt dính đầy trên mặt trông vừa lem luốc vừa đáng thương. Đôi mắt của thằng bé vẫn ngập nước, tiếng nấc kìm nén không ngừng vang lên.
Nhìn bộ dạng này của Tiểu Kiệt, Hoàng Tuấn Khải lại mềm lòng, anh thở dài nói: “Được r n sau không được nói đến chuyện này nữa. Ba vẫn là ba con, không có gì thay đổi cả, con hiểu chưa?”
Tiểu Kiệt không trả lời mà chỉ cúi đầu thút thít. Hoàng Tuấn Khải bất đắc dĩ xoa đầu con trai nói: “Nín đi, không khóc nữa. Nếu con ngoan ngoãn vâng lời, thì ba sẽ đưa mẹ trở lại Tiểu Kiệt cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn anh, nghi ngờ hỏi: “Ba nói thật chứ?”
Hoàng Tuấn Khải vuốt cánh mũi đỏ ửng của thăng bé, khẽ nói: Tiểu Kiệt lúc này mới thực sự nín khóc, ngoan ngoãn không làm loạn. Hoàng Tuấn Khải sai người mang đồ ăn vào cho Tiểu Kiệt. Khoảng thời gian này thăng bé ăn uống không điều độ, sụt mất mấy cân thịt, Hoàng Tuấn Khải vô cùng xót xa.
Tiểu Kiệt vốn rất thích ăn uống, nhưng từ khi Kiều Nhã Linh đi rồi, thăng bé liền trở nên biếng ăn. Hoàng Tuấn Khải xúc cơm bón cho Tiểu Kiệt, lần này thì thằng bé đã chịu ăn. Hoàng Tuấn Khải hài lòng nói: “Ngoan lắm, con ăn nốt cơm đi, ba ra ngoài một chút”
Cánh cửa phòng đóng lại, Tiểu Kiệt bỏ thìa cơm xuống, ngồi thần người ra, đôi mắt lại một lần nữa đỏ lên.
Hoàng Tuấn Khải xuống lầu, nhìn quanh nhà cũng không thấy quản gia Đường đâu, anh lạnh lùng ra lệnh cho người làm trong nhà: “Gọi quản gia Đường đến đây cho tt Khi quản gia Đường bước vào phòng làm việc của Hoàng Tuấn Khải, đã thấy anh ngồi ở đó, thần sắc lạnh lùng vô cảm. Ánh mắt Hoàng Tuấn Khải quét qua người quản gia Đường, bà ta lập tức cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Quản gia Đường cúi đầu, kính cẩn nói: “Ông chủ, không biết có chuyện gì mà ông chủ cho gọi tôi?”
Vì đang ở tư thế cúi đầu, nên quản gia Đường không thể nhìn được nét mặt Hoàng Tuấn Khải, mà chỉ nghe thấy tiếng ngón tay anh gõ trên bàn. Quản gia Đường âm thầm toát mồ hôi, sợ hãi nuốt nước bọt. Bà ta đã lờ mờ đoàn ra lý do mà Hoàng Tuấn Khải gọi mình đến, bà ta bất giác cảm thấy bất an.
Hoàng Tuấn Khải rũ mắt nhìn bà ta, không vừa lòng nói: “Có những chuyện, không phải muốn nói là nói. Tôi ghét nhất là những kẻ nhiều lời, bà đã ở đây lâu như vậy, tôi nghĩ bà phải biết chứ?”
Trong nhà này, ngoài quản gia Đường ra, sẽ không ai nói chuyện anh kết hôn với Tuyết Loan cho Tiểu Kiệt. Bà ta chính là người vui vẻ nhất khi Tuyết Loan trở thành bà chủ của nhà họ Hoàng.
Cơ thể quản gia Đường run rẩy, đầu bà ta càng cúi thấp hơn, bà ta lắp bắp nói: “Ông chủ, thành thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ không bao giờ nói linh tỉnh nữa”
Hoàng Tuấn Khải lãnh đạm nói: “Bây giờ bà hãy lập tức đi trông coi mộ của mẹ tôi, tạm thời không được đặt chân vào nhà họ Hoàng”
Quản gia Đường nghe vậy thì hoảng hốt: “Ông chủ..”
Hoàng Tuấn Khải lạnh lẽo cắt ngang: “Sao? Bà coi thường việc trông coi mộ của mẹ tôi à?”
Quản gia Đường run rẩy nói: “Tôi nào dám…”