Chương 479
Tuyết Phi cười nói: “Bây giờ chị không cần phải lo lắng về Kiều Nhã Linh nữa, cô ta không đáng để chúng ta bận tâm đâu. Trước đây chị lầm tưởng Kiều Nhã Linh là mẹ Tiểu Kiệt, nên cứ buồn bã âu sầu mãi. Giờ chị đã biết sự thật rồi, cứ yên tâm ở bên anh Tuấn Khải đi nhé. Không có cái danh là mẹ Tiểu Kiệt, cô ta không thể đấu nổi chị”
Tuyết Loan nhếch miệng cười, ánh mắt lóe lên sự đắc ý. Quang Đăng từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ trầm mặc nhìn Tuyết Loan, bàn tay hơi siết lại.
Bàn tay Kiều Nhã Linh hơi nhúc nhích, mí mắt cô khẽ run lên. Kiều Nhã Linh từ từ mở mắt, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là trần nhà trắng toát lạnh lẽo. Kiều Nhã Linh đảo mắt nhìn xung quanh, nhận ra nơi mình đang ở là bệnh viện, bên ngoài là màn đêm đặc quánh bao trọn mọi thứ.
Cô vẫn còn sống sao? Kiều Nhã Linh cử động cơ thể, cơn đau đớn lập tức truyền đến, vô cùng chân thực. Kiều Nhã Linh thở mạnh, cô tưởng mình đã chết, không ngờ cô đã vượt qua cánh cửa địa ngục.
Lúc này, một người y tá bước vào, thấy cô đã tỉnh thì vô cùng mừng rỡ: “Cô đã tỉnh rồi! Trời ạ, cô có thể tai qua nạn khỏi đúng là một kỳ tích đó”
Kiều Nhã Linh gượng dậy, y tá lập tức dìu cô, Kiều Nhã Linh yếu ớt nói: “Tôi đã ở đây bao lâu rồi?”
Y tá nói: “Cô đã hôn mê bất tỉnh ba ngày ba đêm rồi. Tình trạng của cô ban đầu rất tệ, suýt chút nữa đã không giữ được tính mạng. Sau khi phẫu thuật xong, cô vẫn hôn mê sâu, đến bây giờ mới tỉnh lại”
Thì ra là thế, Kiều Nhã Linh cúi đầu nhìn bản thân, vai trái của cô đã được băng bó cẩn thận, các vết thương trên người cũng đã được xử lý.
Trên tay cô cắm đầy dây dợ, Kiều Nhã Linh cảm thấy chỗ nào trên cơ thể mình cũng đau như bị nghiền nát. Lồng ngực Kiều Nhã Linh nặng nề và buốt nhói đến mức cô không dám thở mạnh, cô thều thào nói: “Làm thế nào mà tôi đến được đây?”
Hình ảnh cuối cùng mà Kiều Nhã Linh nhìn thấy chính là ánh mắt kinh hoàng của Hoàng Tuấn Khải và gương mặt tái nhợt của anh. Sau đó, cô không còn nhớ được gì nữa. Giây phút cơn đau đớn tột độ do răng nanh sắc nhọn của con chó sói cắn vào vai cô, Kiều Nhã Linh đã nghĩ, có lẽ mình sẽ chết.
Khi ấy, cô đã thực sự mong mình chết. Bởi cô chỉ có hai lựa chọn, chết một cách toàn vẹn, hoặc chết mà mất đi trái tim. Bây giờ cô sống lại rồi, thì lại phải đối mắt với cuộc phẫu thuật ghép tim cho Tuyết Loan.
Y tá nói: “Cô được anh Hoàng Tuấn Khải đưa đến đây. Tôi vẫn còn nhớ rõ lúc ấy, cả hai trên người dính đầy máu bước vào bệnh viện, anh Hoàng điên cuồng gọi bác sĩ cứu chữa cho cô, trông anh ấy vô cùng hoảng loạn và sợ hãi. Anh ấy dường như rất lo cho cô, anh ấy luôn túc trực bên cạnh cô, thế nhưng mấy hôm trước vì có việc nên anh ấy rời đi rồi”
Kiều Nhã Linh cụp mắt, không nói gì, trong lòng vô cùng rối bời.
Hoàng Tuấn Khải lo lắng cho cô ư? Kiều Nhã Linh lại nhớ đến gương mặt hoảng hốt và tuyệt vọng của anh khi ấy, tâm trạng cô càng thêm phức tạp. Cô không biết, liệu anh thực sự lo cho cô, hay vì lo cho trái tim đang đập trong lồng ngực cô nữa.
Y tá tiếp tục nói: “Đúng rồi, anh Vũ Thế Phong sau khi biết cô gặp chuyện đã nhanh chóng tới đây. Anh ấy ngày nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cô đó.”
Kiều Nhã Linh có chút ngạc nhiên, không ngờ Vũ Thế Phong đã biết chuyện rồi. Nghe người y tá nói Vũ Thế Phong luôn chăm sóc mình, Kiều Nhã Linh rất cảm động.
Cô thầm nghĩ, người mà bây giờ cô có thể nương tựa chỉ có Vũ Thế Phong mà thôi. Cô muốn hỏi y tá rằng Hoàng Tuấn Khải đâu, nhưng ngập ngừng mãi cũng không nói lên lời. Hoàng Tuấn Khải hôm đó cũng bị thương không hề nhẹ, không biết anh có sao không.
Y tá như thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng Kiều Nhã Linh, cô ấy nói: “Anh Hoàng hôm đưa cô vào bệnh viện, chúng tôi có đề nghị xử lý vết thương cho anh ấy, nhưng anh ấy nói không cần. Anh ấy khăng khăng yêu cầu phẫu thuật cho cô trước, anh ấy lo đến mức suýt nữa thì xông vào phòng phẫu thuật với cô đấy. Haiz, không hiểu sao anh ấy có thể chịu được, tôi nhìn mà còn thấy đau nữa”
Kiều Nhã Linh cắn môi, sắc mặt càng trở nên hoang mang hơn. Cô không thể hiểu được con người anh, rốt cuộc đối với anh, cô là gì? Vào lúc Kiều Nhã Linh đang ngẩn người trầm mặc, cô chợt nhận ra trên ngón tay mình đang đeo một chiếc nhẫn rất đẹp. Kiều Nhã Linh sửng sốt, đây không phải là chiếc nhẫn “Bảo vệ” có một không hai trên đời này sao?
Kiều Nhã Linh hoang mang nhìn nữ y tá, bối rối hỏi: “Chiếc nhẫn này…”
Gô y tá như nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, chiếc nhẫn này có người tặng cho cô”
Kiều Nhã Linh ngẩn người: “Ai vậy?”