Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu

Chương 273


Chương 273

Hoàng Tuấn Khải đen mặt: “Cháu biết gì mà n¡ Tiểu Kiệt bướng bỉnh nói: “Cháu không về, chú không được mắng chị nữa. Chú là con trai mà lại bắt nạt con gái thế à, cô giáo nói như vậy là rất xấu đó. Chú nhìn xem, chị khóc nhiều ơi là nhiều, tất cả đều tại chú hết”

 

Tiểu Kiệt nói rồi nhẹ nhàng ôm lấy Kiều Nhã Linh, ngẩng đầu lo lắng nhìn cô: “Chị ơi, chị đừng khóc nữa”

 

Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Kiệt đưa lên vụng về lau nước mắt cho.

 

Kiều Nhã Linh, cô cố gắng gượng cười nói: “Chị không sao, Tiểu Kiệt đừng lo”

 

Tiểu Kiệt đứng về phía cô, lại còn hết lòng lo lắng cho cô khiến Kiều Nhã Linh vô cùng cảm động. Kiều Nhã Linh mỉm cười xoa đầu Tiểu Kiệt, ánh mắt thăng bé dấy lên tia lo âu. Tiểu Kiệt ôm chặt lấy Kiều Nhã Linh, liên tục nói: “Có Tiểu Kiệt ở đây rồi, Tiểu Kiệt sẽ bảo vệ chị, không để ai bắt nạt chị nữa”

 

Kiều Nhã Linh cũng ôm Tiểu Kiệt vào lòng, nước mắt lại lặng lẽ chảy.

 

 

Hoàng Tuấn Khải trầm mặc một hồi, cuối cùng anh nhìn Kiều Nhã Linh nói: “Được rồi, thứ bảy này em và Tiểu Kiệt cùng nhau đi chơi đi”

 

Kiều Nhã Linh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoàng Tuấn Khải, Tiểu Kiệt cũng sững sờ không kém. Trước đó hai người đã cãi nhau rất to, anh cũng nói Tiểu Kiệt chỉ đi khi có anh, thế nhưng bây giờ anh lại thay đổi quyết định. Kiều Nhã Linh cho rằng mình nghe nhầm, ngập ngừng hỏi lại: “Anh thật sự cho Tiểu Kiệt đi chơi với tôi tr?”

 

Hoàng Tuấn Khải không nhìn cô, gương mặt vô cảm: “Tối nay em đưa thằng bé về nhà đi, xong mai thì đi chơi”

 

Kiều Nhã Linh cứ ngồi bất động nhìn Hoàng Tuấn Khải, vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa hoang mang. Cô không biết vì lý do gì mà Hoàng Tuấn Khải dễ dàng đồng ý cho cô và Tiểu Kiệt ở với nhau như vậy, thế nhưng cô thật sự rất vui.

 

Hoàng Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn Kiều Nhã Linh, thấy cô nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh thấp thoáng niềm vui, giống hệt như một đứa trẻ vừa nhận được kẹo.

 

Kiều Nhã Linh ôm lấy Tiểu Kiệt, cảm kích nói với Hoàng Tuấn Khải: “Cảm ơn anh, trong khoảng thời gian Tiểu Kiệt ở bên tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt. Nếu tôi để Tiểu Kiệt xảy ra chuyện, cả đời này tôi sẽ không gặp thằng bé nữa”

 

Nói rồi Kiều Nhã Linh dắt tay Tiểu Kiệt xuống xe, Hoàng Tuấn Khải đưa mắt nhìn bóng lưng hai người họ, trầm mặc như một pho tượng.

 

Tiểu Kiệt dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì, thằng bé hoang mang nhìn cô. Kiều Nhã Linh cúi đầu nói gì đó, thăng bé lập tức nhảy cãng lên, cười toét miệng.

 

Một lớn một nhỏ tung tăng đi trên đường, nụ cười không ngừng nở trên môi. Hoàng Tuấn Khải quay đầu đi, anh thở dài, khởi động xe. Chiếc xe lao nhanh về phía trước, chỉ để lại một làn khói xám mù mịt.

 

Kiều Nhã Linh đưa Tiểu Kiệt về nhà, tâm trạng hai người đều vô cùng tốt, cả đoạn đường cứ líu lo không ngừng. Tiểu Kiệt hơn một tuần mới gặp lại chị xinh đẹp, cậu nhóc vui đến mức chân như không chạm đất, vô cùng hào hứng mong chờ buổi đi chơi đến Thủy cung ngày mai.

 

Về tới nhà, Kiều Nhã Linh tắm rửa cho Tiểu Kiệt, sau đó cô và thăng bé cùng nhau chuẩn bị cơm tối. Cả hai nói mãi không hết chuyện, đột nhiên Tiểu Kiệt nhắc đến Hoàng Tuấn Khải: “Chị ơi, chị ghét chú lắm phải không ạ?”

 

Kiều Nhã Linh sững người, bối rối trước câu hỏi của Tiểu Kiệt.

 

Thằng bé đang nhìn cô bằng đôi mắt đen láy chứa sự ngây ngô và tò mò, Kiều Nhã Linh mím môi, không biết trả lời sao. Tiểu Kiệt còn bé nhưng đã phát hiện ra giữa cô và Hoàng Tuấn Khải có hiềm khích, để một đứa trẻ chứng kiến người lớn cãi nhau như vừa nãy khiến Kiều Nhã Linh cảm thấy rất xấu hổ.

 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.