Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu

Chương 15


Chương 15

Kiều Nhã Linh hài lòng nhìn bài báo mình đã đăng tải, gấp máy tính lại. Đường về nhà còn xa, cô điều chỉnh lại tư thế ngồi, tựa đầu lên ghế, nhắm mắt.

Kiều Nhã Linh dần chìm vào giấc ngủ, những hình ảnh ngắt quãng liên tục lướt qua đầu cô. Dường như Kiều Nhã Linh đã mơ, một giấc mơ rất đỗi chân thực. Cô mơ thấy mình lần đầu tiên bước đến nhà họ Hoàng, lúc ấy Hoàng Tuấn Khải vẫn còn là một chàng trai gầy gò, tuấn tú. Cô ngước đôi mắt ngây thơ nhìn anh, lúc đó cô cảm thấy anh là chàng thiếu niên đẹp trai nhất cô từng nhìn thấy, cô muốn chạm vào anh. Thế là cô làm một hành động không ai ngờ tới, tiến tới năm tay anh, miệng gọi: “Anh ơi.

Hoàng Tuấn Khải ban đầu rất ngạc nhiên, còn thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô.

“Buông ra.

Nhưng cô liên tục bám lấy anh mọi lúc mọi nơi, cuối cùng anh cũng phải bất lực chịu thua. Cô dần xen vào cuộc sống của anh, trở thành bảo bối luôn được anh cưng chiều.

Cô nhìn thấy mình của năm 14 tuổi cao ráo xinh xắn, đôi má phúng phính đáng yêu, mặc bộ đồ ngủ màu hồng hơi nhăn, mái tóc rối bù, đôi mắt nâu to tròn ngây thơ trong sáng. Cô bé ấy đang túm lấy áo của một chàng trai, mè nheo làm nũng.

“Tuấn Khải, đi mà, em chỉ nghỉ một buổi học thêm thôi mà”

Hoàng Tuấn Khải khi ấy cũng còn rất trẻ, thân thể cao gầy, gương mặt góc cạnh, dù chưa thực sự trưởng thành nhưng lại có phong thái trầm ổn, tĩnh lặng trước tuổi. Anh nhìn cô gái đang ra sức nịnh nọt mình, gương mặt trở nên dịu dàng, ánh mắt chan chứa sự cưng chiều, nhưng vẫn nghiêm giọng nói: “Không được, em sắp có kì thi rồi đấy, thi xong rồi em thích xem phim gì cũng được.

“Nhưng đến lúc ý bộ phim đó không còn chiếu nữa rồi, em chỉ nghỉ một buổi thôi, sau đó sẽ nghiêm chỉnh đi học mà.

Cô gái liên tục nài nỉ, cả người bám lấy người anh, đôi mắt đáng thương khiến người khác nhìn vào không khỏi mủi lòng. Hoàng Tuấn Khải bước đi tới đầu cô cũng đi theo đó, miệng liên tục lải nhải, Cuối cùng Hoàng Tuấn Khải bất lực nói: “Được rồi, một buổi thôi nhé.

Cô nhảy cẫng lên sung sướng, ôm chầm lấy anh. Hoàng Tuấn Khải cúi đầu mỉm cười, yêu chiều xoa đầu cô.

Cô ôm ngang người anh, ngẩng đầu nói: “Anh đi cùng em nhé ? “Nhưng hôm ấy anh phải đến trường rồi.”

Cô cúi đầu buồn bã: “Đi một mình chán lắm, anh đi cùng em đi. Em sẽ đạt điểm sao trong kì thi sắp tới, nhé?”

“Được rồi, nghe theo em hết.” Hoàng Tuấn Khải cười dịu dàng, như muốn đem hết tất cả yêu thương dành tặng cho cô vậy.

Hình ảnh đó biến mất, chuyển sang một khung cảnh khác. Kiều Nhã Linh nhìn thấy bản thân của tuổi 17, trẻ trung đầy sức sống. Cô đang mặc bộ đồng phục của trường cấp 3, dáng người mảnh mai thanh thoát, vô cùng xinh đẹp. Hoàng Tuấn Khải trở thành một chàng trai cứng rắn mạnh mẽ, khí chất ngày càng thâm trầm cương nghị. Anh đang ở trong bếp nấu món mì Ý cô vô cùng yêu thích, động tác tao nhã thành thục.

Kiều Nhã Linh lén lút ép một cốc nước ép dưa hấu tỏi đưa cho anh uống. Hoàng Tuấn Khải không nghi ngờ gì uống cạn, sau đó vội vàng nhổ ra, sặc nước họ không ngừng.

“Kiều Kiều, em thật

Kiều Nhã Linh bật cười khúc khích, vui vẻ chọc ghẹo anh, bị anh đuổi chạy quanh nhà, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp nơi. Kiều Nhã Linh bày ra rất nhiều trò để “bẫy” anh, nhưng anh không hề tức giận, ngược lại còn vui vẻ.

Hình ảnh khác lại xuất hiện, lúc này Kiều Nhã Linh đã 18 tuổi, xinh đẹp rực rỡ. Tình cờ gặp anh trên phố đang đi dạo với một cô gái yêu kiều quyến rũ, trong lòng bức bối vô cùng. Cũng chính thời điểm đó bản thân phát hiện mình đã đem lòng yêu anh, không hề muốn anh ở bên cô gái nào cả. Tối hôm ấy cô đã khóc suốt đêm, khiến người trong nhà vội vã gọi điện cho anh.

Khi anh về, anh nhẹ nhàng bước vào phòng, hỏi hạn cô.

“Kiều Kiều làm sao thế, ai bắt nạt em à? Nói cho anh nghe, anh nhất định sẽ cho kẻ đó biết tay.

Gương mặt cô đầm đìa nước mắt, cô nức nở nói: “Không có ai bắt nạt em cả.”

“Thế sao em lại khóc?”

Cô thút thít hỏi: “Anh, có phải anh có bạn gái rồi không ? Anh sẽ không quan tâm đến em nữa ư ?”

Hoàng Tuấn Khải vuốt tóc cô, khẽ khàng an ủi: “Sao em lại nói thế, dù thế nào đi chăng nữa, Kiều Kiều cũng là người quan trọng nhất đối với anh. Mới lại anh chưa có bạn gái đầu, em đừng nghĩ linh tinh”

Cô nghi hoặc hỏi: “Nhưng hôm nay em thấy anh đi cùng một chị nào đó.

“À, đó chỉ là một người bạn thôi.

Kiều Nhã Linh thôi không khóc nữa, cô nghiêm túc nhìn anh: “Tuấn Khải, có phải anh chỉ coi em như em gái thôi phải không?”

Anh khựng người lại, mất tự nhiên nhìn cô: “Sao em lại hỏi thế ? Em vẫn luôn là em gái của anh mà.

Kiều Nhã Linh buồn bã cụp mắt lại, không trả lời anh. Quả thực anh chỉ coi cô như em gái, nhưng cô phải làm sao đây, cô không hề muốn làm em gái của anh. Bắt đầu từ lúc đó Kiều Nhã Linh không còn bám dính lấy Hoàng Tuấn Khải như trước nữa. Vì cô yêu anh, nhưng anh lại không yêu cô, cô không cách nào dám đối mặt với anh nữa. Cô mãi mãi chỉ là một cô em gái trong mắt anh, không hơn không kém.

Kiều Nhã Linh lại mơ thấy cảnh tượng mình ở trong phòng phẫu thuật, phần bụng dưới của cô nhô cao, một sinh linh bé nhỏ đang ở nơi đấy. Những bóng áo trắng với gương mặt lạnh lùng cầm dao kéo phẫu thuật, liên tục nói luẩn quẩn bên tại cô : “Kiều Nhã Linh, cô không thể giữ đứa bé này.

“Đứa bé này là nghiệt chủng, nó không được phép sinh ra.

“Đứa bé này phải biến mất.”

Sau đó là nỗi đau xé rách da thịt, cô cảm thấy cơ thể như bị xé toạc, máu chảy đầm đìa. Cô điên cuồng giãy dụa, nhưng những người đó giữ chặt cô lại, cướp đi đứa con của cô. Đứa bé chưa kịp mở mắt ngắm nhìn thế giới bị người ta vứt vào trong bao tải, đem bỏ đi.

Kiều Nhã Linh bừng tỉnh, cô thở dốc, đưa tay lên mặt, nước mắt đã chảy dài tự bao giờ. Cô nhắm mắt lại, nước mắt vẫn không ngừng tuôn. Kiều Nhã Linh từng cho rằng mình là người quan trọng nhất với Hoàng Tuấn Khải, dù cô có làm gì anh cũng không bao giờ tức giận, vẫn luôn cưng chiều cô. Nhưng giờ mọi chuyện đã thay đổi rồi, họ không thể trở lại như ngày xưa.

Kiều Nhã Linh xuống xe buýt với một tâm trạng hỗn độn. Về đến nhà trọ, bên trong tối đen không một bóng người. Kiều Nhã Linh thuê chung nhà với cô bạn thân An Kỳ, họ là bạn đại học, giờ thì trở thành tri kỉ. Trong khoảng thời gian có khó khăn nhất, An Kỳ đã ở bên động viên và giúp đỡ cô, Kiều Nhã Linh luôn rất biết ơn cô ấy.

Kiều Nhã Linh gọi vài tiếng không có ai thưa, cô thầm nghĩ, có lẽ An Kỳ vẫn đi làm chưa về. An Kỳ làm quản lý của một ngôi sao nổi tiếng, có lẽ giờ cô ấy đang bận bịu chạy việc cho ngôi sao của mình rồi. Công việc của An Kỳ rất bận nên ít khi có mặt ở nhà.

Cô bước vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ, chà sát cơ thể khỏi sự bẩn thỉu mà tên Hàn đã lưu lại trên người cô. Tắm xong, cô ngả người lên giường, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngợi được rồi.

Điện thoại bỗng nhiên reo lên, là An Kỳ gọi tới, cô nhấn nút nghe.

“Nhã Linh à, cậu đã về chưa?”

“Mình mới về, cậu vẫn chưa được nghỉ à?”

Cô ấy than thở: “Vẫn chưa, mình còn nhiều việc lắm, nên có lẽ tối nay không về đâu.

“Ừ, mình biết rồi.

“Mà sao giọng cậu nghe lạ thế, hôm nay gặp chuyện gì à?”

Kiều Nhã Linh ngập ngừng nói: “Ừ, hôm nay tớ gặp Hoàng Tuấn Khải.”

An Kỳ trước kia từng rất thích Hoàng Tuấn Khải, còn là một fan của anh. Mặc dù Hoàng Tuấn Khải không phải là người trong giới giải trí, nhưng anh vẫn rất nổi tiếng và được nhiều người trong giới biết đến. Nhưng từ khi biết chuyện anh làm với cô, An Kỳ đã trở thành một antifan chính hiệu, luôn miệng nguyền rủa Hoàng Tuấn Khải.

“Trùng hợp thế, trên mạng vừa có tin anh ta về nước đó. Lại còn ở Luxury Club, tớ đang định hỏi cậu có gặp anh ta không nữa. Cậu ổn chứ ?”

Cô mỉm cười, bình thản nói: “Tớ không sao, tớ có gặp anh ta, sau đó bọn tớ có tranh chấp một chút.

“Anh ta làm gì cậu không?” Kiều Nhã Linh cười nhat: “Anh ta muốn tớ trở về nhà họ Hoàng, nhưng tớ không chịu”

An Kỳ tức giận nói: “Anh ta còn biết xấu hổ không thế, sau khi đối xử với cậu như vậy mà vẫn mặt dày bảo cậu quay về sao? Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhìn bề ngoài anh ta tử tế như thế nhưng bên trong lại là một kẻ khốn nạn. May là cậu giúp tớ nhận ra bộ mặt thật của anh ta đấy!”

Kiều Nhã Linh bật cười: “Được rồi, dù anh ta có làm gì tớ cũng không quay lại đâu.”

“Phải thế chứ! Mà sao anh ta lại về nhỉ? Ở Mỹ ba năm không có một tin tức gì bỗng nhiên lại trở về, chẳng nhẽ liên quan đến cậu à?”

Kiều Nhã Linh trả lời: “Không có đâu, tớ thì làm gì quan trọng đến thế.

“Ừ, nếu anh ta dám làm khó cậu, tớ sẽ cho anh ta biết tay. À mà Hoàng Tôn chính là nơi tung ra tin tức này đầu tiên đấy, cậu làm việc ở đấy, có biết tin gì không?”

“Tớ chính là người viết bài báo đó đấy!” Kiều Nhã Linh mỉm cười kiêu ngạo nói.

“Hả???” An Kỳ ở bên kia điện thoại hét lên: “Kiều Nhã Linh, cậu cao tay đấy! Không ngờ chính cậu là đưa tin khiến Hoàng Tuấn Khải trở về lên mạng, Trời ạ, cậu biết mình đã làm ra chuyện gì không?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.