Chương 122
Kiều Nhã Linh chỉ nhìn cậu cười, không nói gì cả. Tiểu Kiệt nghĩ rằng vì mình còn bé nên chưa thể để chị xinh đẹp có thể nương tựa nên chị ấy mới nói vậy.
Cậu nhất định sẽ ăn thật nhiều cơm, uống thật nhiều sữa để mau chóng trở nên cao lớn hơn, sau đó cưới chị xinh đẹp về nhà. Mà khoan đã, cậu còn chưa biết tên chị xinh đẹp, phải hỏi mới được.
“Chị ơi, chị tên là gì thế?” – Tiểu Kiệt ngước mắt nhìn Kiều Nhã Linh.
“Chị tên Kiều Nhã Linh, còn em?” – Kiều Nhã Linh mỉm cười nói.
Tiểu Kiệt thầm nghĩ, tên chị ấy thật là êm tai. Tiểu Kiệt định nói tên mình, nhưng chợt nhận ra ba cậu và chị xinh đẹp có quen biết. Nếu cậu nói tên mình ra, nhỡ chị xinh đẹp phát hiện cậu là con của ba, sau đó liền ghét cậu giống như ba thì sao? Không được, một mình ba cậu bị ghét là được rồi, cậu không thể cùng lên chung một con thuyền với ba mình. Nghĩ thế, Tiểu Kiệt liền nói dối: “Em tên là Kiều Tuấn Kiệt ạ”
Kiều Nhã Linh “ồ” lên: “Trùng hợp quá, chúng ta có cùng họ này”
Tiệt Kiệt híp mắt vui vẻ: “Vâng, chị cũng có thể gọi em là Tiểu Kiệt ạ”
“Tên em hay lắm, Tiểu Kiệt”
Tiểu Kiệt cười hì hì, bỗng nhiên bụng cậu nhóc kêu lên một tiếng rõ to. Cả hai người cùng ngẩn ra, sau đó Kiều Nhã Linh bật cười: “Em đói rồi hả?”
Tiểu Kiệt ngượng ngùng gật đầu: “Vâng ạ”
Kiều Nhã Linh đứng dậy, cầm tay Tiểu Kiệt. Cô nở một nụ cười dịu dàng, ánh đèn đường nhẹ nhàng đáp lên gương mặt cô, cả người cô như tỏa ra một vầng sáng ấm áp.
Tiểu Kiệt ngẩn ngơ ngắm nhìn, cậu cũng nắm thật chặt tay cô, ngây ngô cười. Cậu đã hiểu vì sao người ba lạnh lùng không gần nữ sắc của cậu lại thích chị xinh đẹp rồi.
Ở bên Kiều Nhã Linh có một cảm giác rất bình yên và thoải mái, chỉ cần cô cười một cái, dường như tất cả lo lắng muộn phiền trên thế gian này đều tan biến hết sạch. Tiểu Kiệt chưa từng quý mến ai nhiều như thế, cậu cảm thấy, nếu chị xinh đẹp có thể ở mãi mãi bên cậu thì thật tốt.
“Chị dẫn em đi ăn nhé!” – Kiều Nhã Linh cúi đầu nói với Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt gật đầu: “Vâng ạ”
Thấy thăng bé dễ dàng đồng ý như vậy, Kiều Nhã Linh trêu: “Không sợ chị bắt cóc hả?”
Tiểu Kiệt sáng mắt lên: “Tuyệt quá, chị bắt cóc em luôn đi!”
Kiều Nhã Linh: ”..”
Tiểu Kiệt nghe vậy chỉ muốn đi theo Kiều Nhã Linh luôn. Cô dịu dàng như vậy, chứ đâu như người ba lạnh lùng của cậu chứ. Nhìn ba suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với mình, thà cậu ở với chị xinh đẹp luôn còn hơn.
Kiều Nhã Linh dắt tay Tiểu Kiệt, thằng bé vui vẻ nhảy chân sáo, còn khe khế hát một bài hát của trẻ con. Kiều Nhã Linh nhìn thăng bé, ánh mắt thoáng chốc trở nên mềm mại. Hai thân ảnh một lớn một nhỏ tiến về phía trước, chiếc bóng của họ đổ dài trên đường. Một cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc, rơi rụng xuống dưới đất.
Một khung cảnh đẹp đến mức nao lòng.
Kiều Nhã Linh định đưa thăng bé đi ăn gì đó, nhưng lại cảm thấy làm như vậy không ổn cho lắm. Vì dù sao cô cũng chỉ là người lạ với Tiểu Kiệt, thế nên Kiều Nhã Linh đi vào một cửa hàng tạp hóa gần đó mua tạm cho Tiểu Kiệt một chiếc bánh nho nhỏ, sau đó cô nói: “Em ăn cái bánh này đi cho đỡ đói, rồi về nhà ăn thêm cơm sau nhé.
Giờ cũng đã tối rồi, em mau về đi.”